659 (645 66 697 642) "Nói xong, Chúa Giê-su
được rước lên trời và ngự bên hữu
Thiên Chúa" (Mc 16, 19). Thân xác Đức Ki-tô đă
được vinh hiển ngay khi Người sống
lại; điều này được chứng thực qua
các đặc tính mới và siêu nhiên mà từ nay thân xác
của Người được hưởng vĩnh
viễn (x. Lc 24, 31; Ga 20, 19. 26). Nhưng trong bốn
mươi ngày, vinh quang của Người vẫn c̣n che
giấu dưới dạng một con người b́nh
thường (x. Mc 16, 12; Lc 24, 15; Ga 20, 14-15; 21, 4).
Người ăn uống thân mật với các môn
đệ của Người (x. Cv 10, 41) và dạy dỗ
họ về Nước Trời (x. Cv 1, 3). Lần hiện
ra cuối cùng được kết thúc bằng việc
nhân tính của Người đi vào vinh quang Thiên Chúa
một cách vĩnh viễn; vinh quang này được
tượng trưng bằng đám mây (x. Cv 1, 9; Lc 9, 34-35;
Xh 13, 22) và cơi trời (x. Lc 24, 51) nơi từ nay
Người ngự bên hữu Thiên Chúa (x. Mc 16, 19; Cv 2, 33; 7,
36; Tv 110, 1). Hoàn toàn ngoại lệ và độc nhất,
chỉ một lần, Người tỏ ḿnh ra cho thánh
Phao-lô "chẳng khác nào cho một đứa trẻ sinh
non" (1Cr15, 8) trong lần cuối cùng này, Người
đặt ông làm tông đồ (x. 1Cr 9, 1; Ga 1, 16).
660
Vinh quang c̣n che giấu của Đấng Phục Sinh trong
thời gian này được giải thích qua lời
Người nói với bà Ma-ri-a Ma-đa-lê-na: "Thầy
chưa lên cùng Chúa Cha. Nhưng hăy đi gặp anh em Thầy
và bảo họ : "Thầy lên cùng Cha
của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa
của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh em" (Ga 20,
17). Điều này cho thấy sự khác biệt trong cách
thể hiện, giữa vinh quang của Đức Ki-tô
Phục Sinh và vinh quang của Đức Ki-tô được
tôn vinh bên hữu Chúa Cha. Biến cố Thăng Thiên,
vừa lịch sử vừa siêu việt, đánh dấu
sự chuyển tiếp từ vinh quang này đến vinh
quang kia.
661 (792) Giai đoạn cuối cùng này
vẫn liên kết mật thiết với giai đoạn
đầu, nghĩa là khi Ngôi Hai từ trời xuống
nhập thể. Chỉ Đấng "từ Chúa Cha mà
đến" mới có thể "trở về cùng Chúa
Cha": đó là Đức Ki-tô (Ga 16, 28). "Không ai đă lên
trời, ngoại trừ Con Người, Đấng từ
trời xuống" (Ga 3, 13) (x. Ep 4, 8-10). Với sức
tự nhiên, nhân loại không thể vào được
"Nhà Cha" (Ga 14, 2), vào sự sống và hạnh phúc
của Thiên Chúa. Chỉ Đức Ki-tô mới có thể mở
lối cho con người :
"Người lên trời không phải để ĺa xa
chúng ta là những kẻ yếu đuối, nhưng v́ là
Đầu và là thủ lănh của chúng ta, nên Người đă
lên trước, để chúng ta là những chi thể
của Người vững niềm tin tưởng cũng
sẽ được lên theo" (MR. Tiền tụng
lễ Thăng thiên).
662 (1545 1137) "Phần tôi, một khi
được đưa lên khỏi đất, tôi sẽ
kéo mọi người đến với tôi" (Ga 12, 32).
Việc đưa lên thập giá mang ư nghĩa biểu
hiện và báo trước việc "đưa lên"
trong mầu nhiệm Thăng Thiên. Thập Giá là bước
đầu của Thăng Thiên. Đức Giê-su Ki-tô, vị
Thượng Tế duy nhất của Giao Ước
mới và vĩnh cửu, đă chẳng "vào một cung
thánh do tay người phàm làm ra, ...
nhưng Người đă vào chính cơi trời, để
giờ đây ra đứng trước mặt Thiên Chúa, mà
chuyển cầu cho chúng ta" (Dt 9, 24). Trên trời,
Đức Ki-tô liên tục thực thi chức tư tế
của Người, "Người hằng sống
để chuyển cầu cho những ai nhờ
Người mà tiến lại gần Thiên Chúa" (Dt 7, 25).
Với tư cách "Thượng Tế đem lại phúc
lộc của thế giới tương lai" (Dt 9, 11),
Người là trung tâm và là chủ tế của Phụng
Vụ tôn vinh Chúa Cha trên trời (x. Kh 4, 6-11).
663 (648) Từ nay, Đức Ki-tô, ngự bên
hữu Chúa Cha : "Ngự bên hữu
Chúa Cha nghĩa là hưỡng vinh quang và danh dự của
Thiên Chúa; Con Thiên Chúa đă hiện hữu từ muôn
thuở như Thiên Chúa và đồng bản thể với
Chúa Cha, nay đang ngự trong vinh quang và danh dự này cùng
với thân xác được tôn vinh (T. Gioan Đa-mát 0. 4.
2)".
664 (541) Việc Đức Ki-tô ngự bên
hữu Chúa Cha khai mạc triều đại Đấng
Mê-si-a, thực hiện thị kiến của ngôn sứ
Đa-ni-en về Con Người :
"Người được trao cho quyền thống
trị, vinh quang và vương quốc; mọi dân tộc,
quốc gia và ngôn ngữ đều phụng sự
Người. Vương Triều của Người
vĩnh cửu, không bao giờ mai một; Vương
Quốc của Người sẽ vô cùng vô tận" (Đn
7, 14). Kể từ lúc ấy, các tông đồ trở thành
chứng nhân cho "Triều Đại không bao giờ chấm
dứt" (Kinh Tin Kính Ni-xê Con-tan-ti-nô-pô-li).
TÓM
LƯỢC
665
Đức Ki-tô lên trời nghĩa là nhân tính của
Người vĩnh viễn đi vào thượng giới
của Thiên Chúa. Từ nơi đó, Người sẽ
trở lại (x. Cv 1, 11). Giữa Thăng Thiên và Tái Lâm, loài
người không trông thấy Người được
(x. Cl 3, 3).
666
Đức Giê-su Ki-tô, Đầu của Hội Thánh, đi
trước chúng ta vào Vương Quốc vinh hiển
của Chúa Cha, để chúng ta là chi thể của Thân
Thể Người, sống trong niềm hy vọng một
ngày kia được ở vĩnh viễn với
Người.
667
Đức Giê-su Ki-tô đă vĩnh viển đi vào cung
thánh trên trời. Người không ngừng chuyển
cầu cho chúng ta như là Đấng trung gian bảo
đảm sẽ luôn ban tràn đầy Thánh Thần cho chúng
ta.