Các truyền thống phụng
vụ và tính công giáo của Hội Thánh
1200 (2625) Từ
cộng đoàn tiên khởi ở Giê-ru-sa-lem cho đến
ngày Chúa Quang Lâm, các Giáo Hội của Thiên Chúa, trung thành
với đức tin tông truyền, đều cử hành
cùng một mầu nhiệm Vượt Qua. Chỉ
có một mầu nhiệm được cử hành trong
phụng vụ, nhưng các h́nh thức có thể khác nhau.
1201 (2263 1158) Mầu nhiệm Đức Ki-tô
phong phú khôn lường, nên không một truyền thống
phụng vụ nào có thể diễn tả trọn vẹn.
Lịch sử h́nh thành và phát triển các nghi
lễ minh chứng sự đa dạng và bổ túc cho nhau
cách kỳ diệu giữa các nghi lễ. Bao lâu c̣n
sống những truyền thống phụng vụ ấy
trong sự hiệp thông đức tin và đời sống
bí tích, các Giáo Hội giúp nhau phong phú hơn, và trung thành
hơn với Thánh Truyền cũng như với sứ
mạng chung của Hội Thánh (x. EN 63-64).
1202
1203 Các
truyền thống phụng vụ hay các nghi lễ hiện
hành trong Hội Thánh là: nghi lễ La tinh (chủ yếu là
nghi lễ Rô-ma, nhưng cũng phải kể đến
các nghi lễ của một số Giáo Hội địa
phương như nghi lễ thánh Am-brô-si-ô, hoặc nghi
lễ của một số ḍng tu), và các nghi lễ Đông
Phương như By-zan-ti-nô, A-lê-xan-ri-nô hay Cô-tô, Sy-ri-a-cô,
Ar-mê-ni-ô, Ma-rô-ni-ta và Can-đê-ô. "Vẫn trung thành vâng
phục truyền thống, Thánh Công Đồng tuyên bố rằng : Mẹ Hội Thánh coi tất cả
các nghi lễ đă được chính thức công nhận
đều b́nh đẳng trên pháp lư và được tôn
trọng như nhau, lại muốn các nghi lễ ấy
được duy tŕ trong tương lai và được
cổ vơ bằng mọi cách" (SC 4).
Phụng Vụ
và các nền văn hóa
1204 (2684 854, 1232 2527) Phụng Vụ phải
được cử hành phù hợp với đặc tính
và văn hóa của các dân tộc. Để
mầu nhiệm của Đức Ki-tô được thông báo
cho muôn dân biết, để họ tin mà vâng phục Thiên
Chúa (Rm 16, 26). Hội Thánh phải loan báo,
cử hành và sống trong tất cả các nền văn
hóa. Mầu nhiệm Đức Ki-tô không xóa
bỏ, nhưng cứu chuộc và kiện toàn các nền
văn hóa. Chính nhờ nền văn hóa riêng
được Đức Ki-tô tiếp nhận và thanh
luyện, đông đảo con cái Thiên Chúa đến
được với Chúa Cha để tôn vinh Người
trong cùng một Thánh Thần.
1205 (1125) "Trong Phụng Vụ,
nhất là trong các bí tích, có một phần bất biến
do Chúa thiết lập mà Hội Thánh phải giữ ǵn, và
những phần khác có thể thay đổi, nên Hội
Thánh có quyền, đôi khi có bổn phận thích nghi với
nền văn hóa của các dân tộc mới đón
nhận Tin Mừng" ( ĐGH Gio-an Phao-lô II, tông huấn
"150 năm"số 16; x.SC 21).
1206 "Những
khác biệt về phụng vụ có thể làm cho Hội
Thánh được phong phú, nhưng cũng có thể gây ra
những căng thẳng, những hiểu lầm và ngay
cả những vụ ly giáo. Trong lănh vực này, rơ ràng không
được để cho những khác biệt làm nguy
hại đến sự hiệp nhất. Phải trung thành
với đức tin chung, với các
dấu chỉ bí tích Hội Thánh đă nhận từ
Đức Ki-tô, và hiệp thông với hàng giáo phẩm. Muốn
thích nghi với các nền văn hóa, cần phải hoán
cải nội tâm, và nếu cần, phải đoạn
tuyệt với những thói quen lâu đời nhưng không
ḥa hợp được với đức tin công giáo"
(x. ĐGH Gio-an Phao-lô II, Tông huấn "150 năm" số
16; x. SC 21).
TÓM LƯỢC
1207
Nên
cử hành Phụng Vụ theo văn hóa địa
phương nơi Hội Thánh hiện diện, nhưng
không được để Phụng Vụ lệ
thuộc vào văn hóa. Chính Phụng Vụ
cũng giúp khai sinh và xây dựng các nền văn hóa.
1208
Các
truyền thống Phụng Vụ khác nhau được
Hội Thánh công nhận, minh chứng tính công giáo của
Hội Thánh, v́ biểu thị và thông ban cùng một mầu
nhiệm Đức Ki-tô.
1209
Tiêu
chuẩn bảo đảm cho cùng một sự hiệp
nhất, trong khi vẫn tôn trọng tính đa dạng
của các truyền thống Phụng Vụ, là trung thành
với truyền thống tông đồ, nghĩa là hiệp
thông trong đức tin và đời sống bí tích do các tông
đồ truyền lại. Sự hiệp
thông này được biểu thị và bảo đảm
nhờ việc kế nhiệm các tông đồ.