1749 (1732) Tự do làm cho con
người thành một chủ thể luân lư. Khi hành
động có chủ ư, con người nói được
là cha đẻ các hành vi của ḿnh. Các
hành vi nhân linh, nghĩa là đă được tự do
lựa chọn theo phán đoán lương tâm, đều có
tính luân lư : có thể tốt hoặc
xấu.
I. NGUỒN
GỐC CỦA TÍNH LUÂN LƯ
1750 Tính luân lư
của các hành vi nhân linh tùy thuộc :
·
đối
tượng được lựa chọn;
·
mục
đích nhắm tới hay ư hướng;
·
các hoàn cảnh của hành
động.
Đối tượng, ư hướng và các
hoàn cảnh tạo nên "nguồn gốc", hay yếu
tố cấu thành tính luân lư của các hành vi nhân linh
1751 (1794) Đối tượng
được lựa chọn là một thiện ích tác nhân
chủ ư nhắm tới. Đó là chất liệu của
một hành vi nhân linh. Đối
tượng được lựa chọn xác định
tính luân lư của hành vi ư chí, tùy theo lư trí
nhận biết và phán đoán có phù hợp hay không với
sự thiện đích thực. Những quy
tắc khách quan về luân lư nói lên trật tự thuần
lư về thiện ác được lương tâm công
nhận.
1752 (2520 1731) Khác với đối
tượng, ư hướng thuộc về chủ thể
hành động. Ư hướng phát xuất từ ư chí
tự do và xác định mục đích của hành
động, nên là một yếu tố căn bản
để đánh giá tính luân lư của hành động.
Mục đích là điểm đầu tiên ư hướng
nhắm tới, là mục tiêu hành động theo
đuổi. Ư hướng là động tác
của ư chí nhắm đến mục đích, định
hướng cho hành động, nhằm thiện ích tác nhân
đang mong đợi. Ư hướng
không chỉ giới hạn vào việc định
hướng cho từng hành động riêng lẻ, mà c̣n có
thể phối trí nhiều hành động khác nhau nhắm
đến cùng một mục tiêu. Ư
hướng có thể định hướng toàn bộ
cuộc sống chúng ta đến một cùng đích.
Ví dụ : một công việc có mục
đích giúp đỡ tha nhân, đồng thời có thể
do t́nh yêu Thiên Chúa là cùng đích của mọi hành
động thúc đẩy. Một hành động có
thể do nhiều ư hướng, như giúp đỡ
kẻ khác để nhờ vả hay để khoe khoang.
1753 (2479 596) Một ư hướng tốt
(ví dụ : giúp đỡ tha nhân) không thể làm cho một
hành vi sai trái (ví dụ : nói dối, nói xấu), trở thành
tốt hay đúng. Cứu cánh không biện minh
cho phương tiện. Như thế, không thể
biện minh cho việc kết án một
người vô tội như phương tiện chính
đáng để cứu dân chúng. Ngược lại,
một hành vi tự nó là tốt (ví dụ :
bố thí) có thể trở thành xấu khi có ư xấu (ví
dụ : t́m hư danh (x. Mt 6,2-4 ).
1754 (1735) Các hoàn cảnh, kể cả
những hậu quả, là những yếu tố phụ
của một hành vi luân lư. Chúng góp
phần gia tăng hay giảm bớt tính chất tốt hay
xấu về mặt luân lư của những hành vi nhân linh (Ví
dụ : lấy cắp nhiều hay ít),
Chúng cũng có thể giảm bớt hay gia tăng trách
nhiệm của tác nhân (hành động v́ sợ chết).
Tự chúng, các hoàn cảnh không thể thay đổi
phẩm chất luân lư của chính hành vi.
Chúng không thể làm cho một hành vi
tự nó là xấu, trở nên tốt hay đúng.
II. HÀNH VI TỐT
VÀ HÀNH VI XẤU
1755
Một
hành vi tốt về mặt luân lư đ̣i hỏi đối
tượng, mục đích và các hoàn cảnh đều
phải tốt. Mục đích xấu làm cho hành
động trở nên xấu, dù đối tượng
tự nó là tốt (Vd: cầu nguyện
và chay tịnh "để người khác trông
thấy").
Nguyên đối tượng
được lựa chọn có thể làm cho toàn bộ
hành động trở nên xấu. Có những hành vi cụ thể, như tội tà dâm, luôn luôn
là sai, v́ ngay khi chọn lựa, ư chí đă lệch lạc,
đó là một điều xấu luân lư.
1756 (1789) Do đó, người ta
mắc phải sai lầm khi thẩm định tính luân lư
của một hành động mà chỉ xét ư hướng
hoặc hoàn cảnh (môi trường, áp lực xă hội,
cưỡng bách hoặc do cần thiết phải hành
động.....). Chưa cần xét đến hoàn cảnh
và ư hướng, có những hành vi tự bản chất
luôn là bất chính nghiêm trọng do đối tượng;
ví dụ : lộng ngôn, bội thề,
sát nhân và ngoại t́nh. Không được phép
làm điều xấu, để đạt một kết
quả tốt.
TÓM LƯỢC
1757
Đối
tượng, ư hướng và các hoàn cảnh, tạo thành ba
"nguồn gốc" cho tính luân lư của các hành vi nhân
linh.
1758
Đối
tượng được chọn, xác định tính luân
lư của hành vi ư chí, tùy theo việc lư trí nh́n nhận và phán
đoán nó là tốt hay xấu.
1759
"Ư
hướng tốt không thể biện minh cho một hành
động xấu (T. Tô-ma Aquino, 6 )". Cứu cánh không
biện minh cho phương tiện .
1760
Một
hành vi tốt về mặt luân lư đ̣i hỏi đối
tượng, mục đích và các hoàn cảnh đều
phải tốt.
1761
Có
những hành vi cụ thể luôn luôn là sai, v́ ngay khi chọn
lựa, ư chí đă lệch lạc; đó là một
điều xấu luân lư. Không được
phép làm điều xấu để đạt một
kết quả tốt.