Mục 8
Tội lỗi

I. L̉NG THƯƠNG XÓT NGƯỜI TỘI LỖI

1846 (430 1365)  Tin Mừng là mặc khải được thực hiện nơi Đức Giê-su Ki-tô, về ḷng thương xót của Thiên Chúa đối với tội nhân. Thiên thần loan báo cho Thánh Giu-se: "Ông phải đặt tên con trẻ là Giê-su, v́ chính Người sẽ cứu dân ḿnh khỏi tội lỗi" (Mt 1, 21). Đức Giê-su cũng nói về bí tích Thánh Thể, bí tích cứu chuộc. "Đây là máu Thầy, máu giao ước, sẽ đổ ra cho mọi người được tha tội" (Mt 26,28).

1847 (387,455)  "Thiên Chúa đă tạo dựng chúng ta không cần có chúng ta cộng tác; nhưng Người đă không muốn cứu độ chúng ta mà không có chúng ta góp phần" ( T. Âu tinh bài giảng169, 11,13 ). Để đón nhận ḷng thương xót của Người chúng ta cần thú nhận tội lỗi. "Nếu chúng ta nói là chúng ta không có tội, th́ chúng ta tự lừa dối ḿnh, và sự thật không ở trong chúng ta. Nếu chúng ta thú nhận tội lỗi ḿnh, th́ Thiên Chúa là Đấng trung thành và công chính sẽ tha tội cho chúng ta và thanh tẩy chúng ta sạch mọi điều bất chính" (1Ga 1, 8-9).

1848 (385)  Thánh Phao-lô quả quyết: "Ở đâu tội lỗi đă lan tràn, ở đó ân sủng càng chứa chan gấp bội". Thiên Chúa ban ân sủng để vạch trần tội lỗi nhằm hoán cải ḷng ta và "làm cho ta nên công chính, để được sống đời đời nhờ Đức Giê-su Ki-tô, Chúa chúng ta" (Rm 5,20-21). Như bác sĩ xem xét vết thương trước khi băng bó, Thiên Chúa dùng lời và Thánh Thần giúp chúng ta thấy tội lỗi:

(1433)  Hoán cải đ̣i hỏi tội nhân phải ư thức rơ về tội lỗi của ḿnh; do đó bao hàm một phán quyết từ bên trong của lương tâm. Phán quyết này là bằng chứng Thánh Thần chân lư hoạt động trong tâm hồn con người và cũng là khởi điểm để Thiên Chúa ban lại ân sủng và t́nh yêu: "Hăy nhận lấy Chúa Thánh Thần". Như thế trong việc ư thức tội lỗi, chúng ta nhận ra một hồng ân kép: ơn giúp lương tâm nhận biết chân lư, ơn giúp chúng ta tin chắc được ơn cứu chuộc. Thánh Thần chân lư cũng là Đấng an ủi ( DV 31 ).

II. ĐỊNH NGHĨA TỘI LỖI

1849 (311 1952)  Tội là lỗi phạm đến lư trí, chân lư, lương tâm ngay chính, là thiếu t́nh yêu đích thực đối với Thiên Chúa và tha nhân, v́ quyến luyến lệch lạc với thụ tạo. Tội làm tổn thương bản tính con người và vi phạm đến t́nh liên đới giữa nhân loại. V́ thế, tội được định nghĩa như: "Một lời nói, một hành vi, một ước muốn trái với lề luật vĩnh cửu" ( T. Âu-tinh, chống Faust 22,27; T.Tô-ma Aquinô, Tổng Luận Thần Học 1-2, 71,6 ).

1850 (1440 397 615)  Tội là xúc phạm đến Thiên Chúa."Con đă xúc phạm đến Chúa, đến một ḿnh Chúa, dám làm điều dữ trái mắt Ngài" (Tv 51,6). Tội chống lại t́nh yêu của Thiên Chúa đối với chúng ta và khiến ḷng ta xa lánh Người. Cũng như đầu tiên tội là một sự bất tuân, một sự nổi loạn chống Thiên Chúa, lại muốn "trở nên như những vị thần" biết và quyết định điều thiện, điều ác, (St 3, 5). Như thế, tội là "yêu ḿnh đến mức khinh thị Thiên Chúa" ( T.Âu-tinh 14,28 ). V́ kiêu căng tự cao tự đại, tội hoàn toàn trái ngược với thái độ vâng phục của Đức Giê-su, Đấng thực hiện ơn cứu độ ( x. Pl 2,6-9 ).

1851 (598 2746 616)  Chính trong cuộc khổ nạn, khi ḷng thương xót của Đức Ki-tô chiến thắng tội lỗi, mà tội lỗi lộ rơ nhất tính hung bạo và đa dạng của nó: các thủ lănh và dân chúng cứng ḷng tin, căm thù, chối bỏ và nhạo báng Người; Phi-la-tô hèn nhát; quân lính tàn bạo; Giu-đa phản bội, gây đau đớn cho Chúa Giê-su; Phê-rô chối Thầy và các tông đồ bỏ trốn. Tuy nhiên, chính vào giờ của bóng tối và thủ lănh thế gian này có vẻ thắng thế ( x. Ga 14,30 ), Đức Ki-tô đă tự hiến và âm thầm trở nên nguồn mạch vô tận thông ban ơn tha tội cho chúng ta.

III. TỘI LỖI MUÔN MẶT

1852  Tội lỗi rất đa dạng. Thánh Kinh nhiều lần liệt kê các thứ tội. Thư Ga-lát đối nghịch các công việc của xác thịt với hoa trái của Thánh Thần. "Những việc do tính xác thịt gây ra th́ ai cũng rơ, đó là: dâm bôm, ô uế, phóng đăng, thờ quấy, phù phép, hận thù, bất ḥa, ghen tương, nóng giận, tranh chấp, chia rẽ, bè phái, ganh tị, say sưa, chè chén và những điều khác giống như vậy. Tôi bảo trước cho anh em, như tôi đă từng bảo: những kẻ làm các điều đó sẽ không được thừa hưởng Nước Thiên Chúa" (Gl 5,19-21; x. Rm 1,28-32).

1853 (1751 2067 368)  Chúng ta có thể phân biệt tội lỗi theo đối tượng, như đối với các hành vi nhân linh, hoặc theo các nhân đức mà chúng đối nghịch cách thái quá hay bất cập, hoặc theo các điều răn mà chúng vi phạm. Chúng ta cũng có thể phân loại tội lỗi dựa theo tương quan với Thiên Chúa, với tha nhân hoặc với chính bản thân; "V́ tự ḷng phát xuất những ư định gian tà, những tội giết người, ngoại t́nh, tà dâm, trộm cắp, làm chứng gian và vu khống. Đó mới là những cái làm cho con người ra ô uế" (Mt 15,19-20). Nhưng trong ḷng con người cũng c̣n có đức mến, nguồn gốc của các việc lành và thanh sạch, dù đức mến cũng bị tội làm tổn thương.

IV. MỨC ĐỘ NGHIÊM TRỌNG CỦA TỘI:
TỘI TRỌNG VÀ TỘI NHẸ

1854 Tội được đánh giá theo mức độ nghiêm trọng. Kinh nghiệm của con người cũng xác nhận điều này. Truyền thống Hội Thánh nhận cách phân biệt tội trọng và tội nhẹ như đă có trong Thánh Kinh. Kinh nghiệm con người xác nhận điều này.

1855 (1395)  Tội trọng phá hủy đức mến trong ḷng con người do vi phạm nghiêm trọng luật Thiên Chúa. Khi phạm tội, con người quay lưng với Thiên Chúa là cùng đích và chân phúc của ḿnh, bằng cách yêu chuộng một thụ tạo thấp kém hơn.

Tội nhẹ không phá hủy nhưng xúc phạm và gây tổn thương đức mến.

1856 (1446)  Tội trọng đánh vào nguyên lư sống c̣n trong chúng ta là đức mến, nên cần đến một sáng kiến của Thiên Chúa giàu ḷng xót thương và một cuộc hoán cải nội tâm trong bí tích Giao Ḥa.

Khi ư chí hướng về một điều nghịch lại với đức mến là nhân đức quy hướng ta về cùng đích, th́ do đối tượng, tội này là tội trọng... khi nghịch với ḷng mến Chúa, như lộng ngôn, bội thề,v.v... hay nghịch với ḷng yêu người, như sát nhân, ngoại t́nh, v.v... Ngược lại, khi ư chí của tội nhân đôi khi hướng chiều về một điều tự nó là một sự vô trật tự nhưng không nghịch với ḷng mến Chúa yêu người, thí dụ như ăn nói bừa băi, cười cợt lố lăng v.v... Đó là những tội nhẹ (T. Tô-ma A-qui-nô, Tổng Luận Thần Học 1-2,88 ).

1857  Một tội được coi là trọng khi hội đủ ba điều kiện: "Phạm một lỗi nặng, với đầy đủ ư thức và cố t́nh" (x. RP: Tông Huấn Sám hối và Ḥa giải 17 ).

1858 (2072 2214)  Lỗi nặng được xác định trong Mười Điều Răn, như Đức Giê-su trả lời người thanh niên giàu có: "Chớ giết người, chớ ngoại t́nh, chớ trộm cắp, chớ làm chứng gian, chớ làm hại ai, hăy thảo kính cha mẹ" (Mc 10,19). Tội có thể nặng hoặc nhẹ: tội giết người nặng hơn trộm cắp. Phải xét đến cả phẩm giá của những người bị xúc phạm: tội hành hung cha mẹ nặng hơn tội hành hung một người lạ.

1859 (1734)  Tội trọng đ̣i phải có nhận thức đầy đủ và hoàn toàn ưng thuận. Điều này giả thiết người phạm tội phải biết hành vi đó là tội, trái với luật Thiên Chúa. Tội trọng bao hàm một sự ưng thuận có suy nghĩ cặn kẽ để trở thành một lựa chọn cá nhân. Việc thiếu hiểu biết do lỗi ḿnh và ḷng chai đá không làm giảm bớt, mà c̣n gia tăng tính cách cố t́nh của tội lỗi.

1860 (1735 1767)  Nếu thiếu hiểu biết ngoài ư muốn, người phạm lỗi nặng có thể được giảm hoặc miễn trách nhiệm. Nhưng không ai được coi là không biết đến những nguyên tắc của luân lư đă được ghi khắc trong lương tâm mỗi người. Các thúc đẩy của bản năng, các đam mê, các áp lực bên ngoài, hoặc những rối loạn do bệnh tật, cũng có thể làm cho hành vi phạm lỗi bớt tính cách tự ư và tự do. Nặng nhất là tội phạm do ác tâm, v́ chủ ư lựa chọn điều xấu.

1861 (1742 1033)  Cũng như t́nh yêu, tội trọng là một chọn lựa triệt để của tự do con người. Khi phạm tội trọng, con người đánh mất đức mến, tự tước bỏ ơn thánh hóa, tức là t́nh trạng ân sủng. Nếu tội trọng không được chuộc lại bằng việc hối cải của tội nhân và bằng ơn tha thứ của Thiên Chúa, người mắc tội trọng sẽ bị loại khỏi vương quốc của Đức Ki-tô và bị án phạt đời đời trong hỏa ngục, v́ tự do của chúng ta có khả năng thực hiện những lựa chọn vĩnh viễn, không đảo ngược được. Tuy nhiên, nếu chúng ta có thể phán đoán một hành vi là lỗi nặng, chúng ta vẫn phải dành quyền phán xét người đó cho Thiên Chúa công b́nh và giàu ḷng thương xót.

1862  Chúng ta phạm tội nhẹ khi vi phạm luật luân lư trong điều nhẹ, hay lỗi điều nặng nhưng không hoàn toàn hiểu biết hay ưng thuận.

1863 (1394 1472)  Tội nhẹ làm suy yếu đức mến, cho thấy ḷng quyến luyến lệch lạc của cải trần thế, ngăn cản chúng ta tiến triển trong việc thực hành các đức tính và điều thiện. Người phạm tội nhẹ đáng chịu những h́nh phạt hữu hạn. Ai cố t́nh phạm tội nhẹ và không sám hối sẽ đi dần đến chỗ phạm tội trọng, Tuy nhiên, người phạm tội nhẹ không cắt đứt giao ước với Thiên Chúa, với ân sủng Thiên Chúa trợ giúp, con người có thể điều chỉnh lại t́nh trạng này. "Tội nhẹ không làm mất ơn thánh hóa hay ơn thần hóa và đức mến, nên cũng không làm mất phúc thật vĩnh cửu".

Bao lâu con người c̣n mang thân xác, th́ không thể tránh được mọi tội, ít là các tội nhẹ. Nhưng các tội mà ta gọi là nhẹ, bạn chớ xem nó như vô hại: nếu bạn coi chúng như vô hại khi bạn cân nhắc chúng, th́ bạn hăy run sợ khi bạn đếm chúng. Nhiều vật nhỏ hợp thành một khối to, nhiều giọt nước làm đầy một con sông, nhiều hạt lúa làm thành một đụn. Vậy th́ c̣n hy vọng ǵ ? Trước hết đi xưng tội đă...( T. Âu-Tinh, Thư Gio-an)

1864 (2091 1037)  "Mọi tội, kể cả tội nói phạm thượng, cũng sẽ được tha cho loài người, chứ tội nói phạm thượng đến Thần Khí sẽ chẳng được tha" ( Mt 12, 31) ( x. Mc 3,29; Lc 12,10 ). Ḷng Thiên Chúa thương xót không có giới hạn, nhưng ai cố t́nh không hối cải và khước từ ḷng Thiên Chúa thương xót th́ cũng khước từ sự tha tội và ơn cứu độ do Chúa Thánh Thần ban cho ( x. DV 46 ). Ḷng chai dạ đá như thế có thể đưa tới chỗ không hối cải trong giờ sau hết và phải hư mất đời đời.

V. TỘI LỖI SINH SÔI NẢY NỞ

1865 (401 1768)  Đă phạm tội một lần, người ta bị lôi cuốn phạm tội nữa. Những hành vi xấu được lặp đi lặp lại sinh ra thói xấu. Hậu quả là con người nghiêng chiều về điều ác, mờ tối lương tâm và lệch lạc trong việc đánh giá cụ thể điều lành và điều dữ. Như thế tội lỗi sinh sôi nảy nở thêm lên, nhưng không thể phá hủy hoàn toàn cảm thức luân lư.

1866 (2539)  Các thói xấu có thể được xếp loại dựa theo các nhân đức mà chúng đối nghịch hay theo )các mối tội đầu như bản liệt kê của thánh Gio-an Ca-si-a-nô và Grê-gô-ri-ô Cả ( x. Mor. 31,45 ). Được gọi là các mối tội đầu v́ chúng sinh ra những tội khác, những thói xấu khác. Các mối tội đầu là: kiêu ngạo, hà tiện, mê dâm dục, ghen ghét, hờn giận, mê ăn uống, làm biếng.

1867 (2268)  Truyền thống huấn giáo cũng nhắc đến các thứ " )tội kêu thấu đến trời". Đó là: máu của A-ben ( x. St 4,10 ), tội của dân Sô-đô-ma ( x. St 18,20;19,13 ); tiếng kêu than của dân bị áp bức ở Ai Cập ( x. Xh 3,7-10 ); tiếng than van của người ngoại kiều cư trú trên đất nước, của các cô nhi quả phụ ( x. Xh 22,20-22 ); người làm thuê bị đối xử bất công ( x. Đnl 24,14-15; Gc 5,4 ).

1868 (1736)  Tội là một hành vi cá nhân. Ngoài ra, chúng ta c̣n có trách nhiệm mang các tội do những người khác phạm, khi chúng ta )cộng tác vào đó, bằng cách:

·         tham gia cách trực tiếp và cố t́nh;

·         ra lệnh, xúi giục hoặc tán thành;

·         che đậy, hoặc không ngăn cản, khi có bổn phận phải can ngăn;

·         bao che những người làm điều ác.

1869 (408 1887)  Tội làm cho con người trở thành đồng lơa với nhau, và để cho dục vọng, bạo lực, bất công thống trị. Tội lỗi tạo nên những t́nh trạng xă hội và những định chế nghịch lại với ḷng nhân hậu của Thiên Chúa. Các "tổ chức tội ác" vừa biểu lộ vừa là hậu quả của các tội cá nhân. Chúng xúi giục các nạn nhân cùng phạm tội. Hiểu nghĩa loại suy, có thể gọi chúng là "tội xă hội", "tội tập thể " ( x. RP 16 ).

TÓM LƯỢC

1870  "Thiên Chúa đă giam hăm mọi người trong tội không vâng phục, để thương xót mọi người"(Rm 11, 32).

1871  Tội là "một lời nói, một hành vi hoặc ước muốn trái với lề luật vĩnh cửu" (T. Âu tinh chống Faust, 22 ). Tội là xúc phạm đến Thiên Chúa. Ai phạm tội là chống lại Thiên Chúa qua một hành vi bất tuân trái ngược với thái độ vâng phục của Đức Ki-tô.

1872  Tội là một hành vi nghịch với lư trí, làm tổn thương bản tính con người và vi phạm đến t́nh liên đới giữa nhân loại.

1873  Nguồn gốc của mọi tội lỗi phát xuất từ ḷng con người. Các loại tội và mức độ nghiêm trọng được xem xét chủ yếu theo đối tượng của tội.

1874  Con người phạm tội trong khi chủ ư lựa chọn, nghĩa là biết rơ và muốn một sự việc trái với lề luật Thiên Chúa và với cùng đích tối hậu của con người một cách nghiêm trọng. Tội trọng phá hủy đức mến là nhân đức cần thiết để được hưởng phúc thật vĩnh cửu. Ai phạm tội trọng mà không sám hối, sẽ phải chết đời đời.

1875  Tội nhẹ gây nên một xáo trộn luân lư. Điều này có thể được sửa chữa nhờ đức mến vẫn c̣n tồn tại trong ta.

1876  Phạm đi phạm lại các tội, dù là tội nhẹ, người ta sẽ rơi vào những thói xấu, trong đó có các mối tội đầu.