Ðức
tin là một hành động cá nhân, nhưng không riêng
rẽ. Ta nhận
được đức tin từ người khác, nên
phải truyền bá đức tin và nâng đỡ đức
tin của tha nhân. Ðức
tin của Hội Thánh, được mỗi tín hữu
tuyên xưng, đặc biệt khi chịu phép Thánh
Tẩy, là “Tôi Tin”, được cộng đoàn tín
hữu cùng tuyên xưng khi cử hành phụng vụ là
"Chúng tôi tin." Hội
Thánh là Mẹ chúng ta, lấy đức tin đáp lời
Thiên Chúa, và dạy chúng ta: "tôi tin", "chúng tôi
tin" (166-167).
Hội
Thánh đã tin, cưu mang, dưỡng nuôi và nâng đỡ
đức tin của ta. Qua
Hội Thánh ta nhận đức tin và đời sống
mới trong Ðức Kitô nhờ Phép Thánh Tẩy, nên
Hội Thánh là mẹ và là người giáo dục đức
tin.
Ta
không tin vào những công thức, nhưng tin vào các
thực tại mà chúng diễn tả, và đức tin cho
ta "sờ được".
Ta đến gần những thực tại ấy
nhờ các công thức của đức tin, và công
thức này cho phép ta diễn tả và lưu truyền, bày
tỏ và cử hành đức tin trong cộng đoàn,
hấp thụ và sống đức tin mỗi ngày một
hơn. Chính Hội Thánh ghi nhớ những Lời Ðức
Kitô. Hội Thánh cũng lưu
truyền từ đời nọ đến đời kia
lời tuyên xưng đức tin của các Tông Ðồ. Như
mẹ dạy con, Hội Thánh cũng dạy ta ngôn ngữ
đức tin để giúp ta hiểu và sống đức
tin.
Qua
bao thế kỷ, bằng nhiều ngôn ngữ, văn hóa, dân
tộc và quốc gia, Hội Thánh không ngừng tuyên xưng
một đức tin, nhận được từ một
Chúa, được lưu truyền qua một Phép Rửa,
ăn sâu trong niềm xác tín rằng tất cả mọi
người chỉ có một Thiên Chúa là Cha.
Ðức tin mà ta đã lãnh nhận từ Hội Thánh,
ta phải ân cần gìn giữ. Như
một kho tàng quí giá được chứa đựng
trong một bình quí, là Hội Thánh, dưới tác động
của Chúa Thánh Thần. Kho
tàng này luôn được canh tân, đồng thời cũng
canh tân cả bình chứa là Hội Thánh.