Trong
truyền thống cầu nguyện, mỗi Giáo Hội
giới thiệu cho các tín hữu ngôn ngữ kinh nguyện
của mình: những lời kinh, bài hát, cử điệu
và hình ảnh... tùy theo hoàn cảnh lịch sử, xã
hội và văn hóa. Các
mục tử và giáo lý viên có nhiệm vụ giải thích
ý nghĩa của những cách cầu nguyện này trong tương
quan với Đức Kitô (2663).
Cầu
nguyện với Chúa Cha
- Cầu nguyện cộng đồng hay cá nhân,
bằng lời hay âm thầm, chỉ được Chúa
Cha nghe nếu ta cầu nguyện nhân danh Đức Kitô. Nhân
tính của Người là
con đường, nhờ đó Chúa Thánh Thần dạy
ta cầu nguyện với Chúa Cha (2664).
Cầu
nguyện với Chúa Giêsu
- Ðược nuôi dưỡng bằng Lời Chúa và
cử hành Phụng Vụ, kinh nguyện của Hội Thánh
dạy ta cầu nguyện với Chúa Giêsu với chủ
đích là dâng lên Chúa Cha. Trong
một số Thánh Vịnh và trong Tân Ước, chúng ta có
sẵn một số tước hiệu của Ðức Kitô
để cầu xin và ghi vào lòng. Danh
Giêsu bao hàm mọi tước hiệu, là danh duy nhất hàm
chứa công trình cứu độ của Thiên Chúa. Cầu
nguyện với Chúa Giêsu là kêu cầu Người. Cách kêu
cầu này xuất phát từ lòng tin, đã được
khai triển dưới nhiều hình thức trong truyền
thống kinh nguyện Ðông Tây.
Công thức thông dụng nhất là lời: "Lạy
Chúa Giêsu, Ðức Kitô, Con Thiên Chúa, và Chúa chúng con, xin thương
xót chúng con là kẻ có tội." Nhờ
lời nguyện này, tâm hồn ta hòa nhịp với
sự khốn cùng của con người và lòng thương
xót của Chúa. Kêu
cầu danh Chúa Giêsu là con đường đơn
giản nhất để cầu nguyện liên tục,
nhờ đó mọi hoạt động của ta
được sinh động và có giá trị trong Người.
Hội Thánh tôn sùng Thánh Tâm Chúa như đã kêu
cầu thánh danh Người trong kinh nguyện, vì là trái
tim của Ngôi Lời Nhập Thể đã yêu thương
ta đến nỗi bị đâm thâu vì ta. Các
Kitô hữu còn cầu nguyện theo Ðàng Thánh Giá (2665-2669).
"Lạy
Chúa Thánh Thần, xin ngự đến"
- Mỗi lần ta muốn cầu nguyện với Chúa
Giêsu, chính Chúa Thánh Thần dùng ơn tiền sủng
đưa chúng ta vào kinh nguyện. Ngài
dạy ta biết cầu nguyện bằng cách nhắc ta
nhớ đến Đức Kitô.
Vì thế, Hội Thánh kêu gọi chúng ta cầu xin Chúa
Thánh Thần mỗi ngày, nhất là khi bắt đầu và
kết thúc mỗi việc quan trọng.
Hình thức truyền thống để cầu
khẩn Chúa Thánh Thần là kêu xin Chúa Cha, nhờ Đức
Kitô, để Ngài ban Chúa Thánh Thần cho ta. Lời
nguyện đơn giản và trực tiếp nhất là:
"Lạy Chúa Thánh Thần, xin ngự đến."
Mọi truyền thống Phụng Vụ đều khai
triển lời nguyện này. Khi
ta được Thiên Chúa xức dầu bằng Thánh
Thần, Chúa Thánh Thần thấm nhập toàn thể con người
ta, trở thành vị Thầy nội tâm dạy cho ta
cầu nguyện. Ngài là tác
giả truyền thống kinh nguyện sống động
của Hội Thánh. Có bao
nhiêu người cầu nguyện thì cũng có bấy nhiêu
cách cầu nguyện, nhưng chỉ có một Thánh
Thần, Ðấng tác động trong mọi người và
cùng với mọi người. Ðược hiệp thông
nhờ Chúa Thánh Thần, khi Kitô hữu cầu nguyện,
họ cầu nguyện trong Hội Thánh (2670-2672).
Hiệp
thông với Mẹ Thiên Chúa
- Trong cầu nguyện, Chúa Thánh Thần kết
hợp ta với Chúa Con nơi nhân tính vinh quang của Người.
Nhờ và trong nhân tính
ấy, chúng ta hiệp thông với Mẹ Người trong
Hội Thánh. Trong ngày
Truyền Tin, Mẹ đã tin tưởng mà xin vâng, và không
ngần ngại giữ vững sự ưng thuận
ấy dưới chân thập giá. Tình
mẫu tử của Mẹ lan rộng đến "những
anh em Chúa Giêsu đang
lữ hành nơi dương thế."
Chúa Giêsu, Ðấng Trung Gian duy nhất, là con đường
chúng ta phải theo khi cầu nguyện. Ðức
Mẹ là Mẹ Người và Mẹ chúng ta; Mẹ là hình
ảnh trong suốt của Người. Các ảnh tượng
thánh của truyền thống Giáo Hội Ðông và Tây Phương
đều cho thấy Mẹ là "người chỉ
đường" và là "dấu chỉ" về Chúa
Giêsu. Các Giáo Hội khai
triển việc cầu nguyện với Mẹ Thiên Chúa
bằng cách tập trung suy niệm các mầu nhiệm
cuộc đời Đức Kitô, vì Mẹ đã cộng
tác đặc biệt vào các hoạt động của Chúa
Thánh Thần. Trong vô
số thánh thi và tiền xướng diễn tả tâm tình
cầu nguyện này, có hai hướng thường xuyên
xen kẽ nhau: hướng thứ nhất "ngợi khen"
Chúa vì "biết bao điều cao cả" Ngài đã
ban cho Mẹ, và qua Mẹ, cho tất cả nhân loại; hướng
thứ hai dâng lên Mẹ những lời khẩn cầu và
ca ngợi của con cái Thiên Chúa, vì giờ đây Mẹ
đã liên kết chặt chẽ với Con Thiên Chúa làm người.
Cả hai hướng cầu nguyện với Ðức
Mẹ được nổi bật trong kinh Kính Mừng:
"Kính
Mừng Maria": lời chào của thiên sứ
Gabriel. Qua lời này, chính Thiên Chúa chào Mẹ. Chúng
ta lặp lại lời Thiên Chúa nói với Mẹ.
"Đầy
ân phúc, Ðức Chúa Trời ở cùng bà": hai
lời chào của thiên sứ bổ túc cho nhau. Mẹ
đầy ân phúc vì "Chúa ở cùng bà." Ân
phúc cao quý nhất chính là sự hiện diện của Ðấng
là nguồn mạch mọi ân sủng.
"Bà
có phúc lạ hơn mọi người nữ và Giêsu con lòng
bà gồm phúc lạ." Đây là lời của
bà Êlidabeth tuyên xưng Ðức Mẹ là người
diễm phúc. Ðức Mẹ "có phúc lạ hơn
mọi người nữ" vì Mẹ đã tin lời Chúa
phán sẽ được thực hiện. Ðức
Mẹ trở nên Mẹ của các tín hữu; nhờ
Mẹ, mọi dân tộc trên mặt đất nhận
được Ðấng là chính phúc lành của Thiên Chúa là
Chúa "Giêsu, con lòng bà gồm phúc lạ."
"Thánh
Maria Ðức Mẹ Chúa Trời cầu cho chúng con…"
Vì Mẹ đã đem đến cho ta Chúa Giêsu Con Mẹ,
nên Mẹ là Mẹ Thiên Chúa và Mẹ chúng ta.
Chúng ta có thể phó thác cho Mẹ mọi âu lo và
mọi lời cầu khẩn. Khi
nhờ Mẹ cầu bầu, chúng ta cùng Mẹ phó thác cho
thánh ý Thiên Chúa: "Nguyện cho ý Cha thể hiện."
"Cầu
cho chúng con là kẻ có tội, khi này và trong giờ lâm
tử." Khi xin
Mẹ cầu bầu, chúng ta nhìn nhận mình là kẻ
tội lỗi, và trao phó cho Mẹ cuộc đời ta
trong giây phút này cho đến tận "giờ lâm
tử." Xin Mẹ
hiện diện trong giờ ấy như ngày xưa lúc Con
Mẹ chết trên thập giá. Giờ chúng ta qua đời,
ước mong Mẹ đón nhận chúng ta là con cái và
dẫn đưa đến cùng Chúa Giêsu Con của Mẹ
trong nước Thiên Ðàng.
Trong
thời Trung Cổ, các tín hữu Tây Phương phát
triển việc lần
hạt Mân côi như một hình thức đạo
đức bình dân thay các giờ kinh Phụng Vụ. Trong các
Giáo Hội Ðông Phương, cũng có nhiều hình
thức kính Mẹ như kinh cầu Ðức Bà, các thánh
thi và thánh ca bình dân về Mẹ Thiên Chúa. Nhưng
căn bản của truyền thống cầu nguyện
vẫn là một.
Ðức
Maria là Người Cầu Nguyện trọn hảo, là hình
ảnh của Hội Thánh. Khi
cầu với Mẹ, ta cùng Mẹ liên kết vào ý định
của Chúa Cha. Mẹ Chúa Giêsu đã trở thành Mẹ
của mọi người, nên như người môn đệ
được Chúa yêu, chúng ta rước Mẹ về nhà
mình. Chúng ta có thể
cầu nguyện cùng Mẹ và kêu cầu Mẹ. Kinh
nguyện của Hội Thánh được lời cầu
nguyện của Ðức Maria nâng đỡ và được
kết hợp với kinh nguyện của Mẹ trong
niềm cậy trông (2673-2679).