Trong
ư định cứu độ, Thiên Chúa đă an bài cho Chúa
Con không những chết v́ tội chúng ta, mà c̣n phải
nếm sự chết, nghĩa là trải qua trạng thái
hồn ĺa khỏi xác từ lúc Người tắt
thở cho đến khi sống lại. Thời
gian Đức Kitô nghỉ yên trong mồ thật sự
nối kết t́nh trạng chịu đau khổ trước
phục sinh với t́nh trạng vinh hiển hiện tại
của Đấng Phục Sinh.
Người đă để cho cái chết tách
hồn khỏi xác, theo bản tính tự nhiên, nhưng Người
đă kết hợp hồn xác lại nhờ sự
phục sinh, để bản thân Người trở thành
giao điểm của sự chết và sự sống. Khi
nói rằng Chúa Giêsu chịu chết và mai táng, nghĩa là
linh hồn của Người lià xác.
Nhưng cả linh hồn và xác Người vẫn
kết hợp với Ngôi Vị Thiên Chúa của Người,
và quyền năng của Thiên Chúa ǵn giữ thân xác Người
khỏi hư nát trong khi chờ đợi ngày Phục Sinh
(624-627).
Khi
lănh nhận Bí Tích Thanh Tẩy, chúng ta cũng kết
hợp với cái chết của Đức Kitô như là chúng
ta chết đi cho tội lỗi và được mai táng
cùng Người để được sống lại
trong một đời sống mới (628-630).