II.
Sự Tự Do
của Con Người trong Chương Tŕnh Cứu Độ
Tự
do và tội lỗi.
Tự do của con người
có giới hạn và có thể lầm lạc. Thực ra,
con người đă tự ư phạm tội khi từ
chối ư định yêu thương của Thiên Chúa, và
trở thành nô lệ tội lỗi. Ngay
từ đầu, lịch sử nhân loại cho thấy
nhiều tai họa và áp bức phát xuất từ tâm
địa con người là hậu quả của việc
lạm dụng tự do (1739).
Tự
do bị đe dọa.
Tự do không phải là
muốn nói ǵ hay làm ǵ th́ làm. Mặt khác, những điều
kiện về kinh tế và xă hội, chính trị và văn
hóa cần thiết để thực thi tự do cách chính
đáng, lắm khi bị phủ nhận và vi phạm. Khi
xa ĺa luật luân lư, con người làm thương
tổn sự tự do của chính ḿnh, làm nô lệ cho tính
ích kỷ, cắt đứt t́nh huynh đệ với
đồng loại và nổi loạn chống lại ư Chúa
(1740).
Giải
phóng và cứu độ.
Nhờ thập giá,
Đức Kitô đă cứu tất cả mọi người
khỏi ách nô lệ tội lỗi để chúng ta
được tự do, sự tự do của con cái Thiên
Chúa (1741).
Tự
do và ân sủng.
Ân sủng của Đức Kitô không hề đàn áp
sự tự do của chúng ta, trái lại càng ngoan ngoăn vâng
theo sự thúc đẩy của ân sủng, th́ sự
tự do nội tâm và ḷng quả cảm của chúng ta càng
được gia tăng trước thử thách, cũng
như ràng buộc của thế giới bên ngoài. Nhờ
tác động của ân sủng, Chúa Thánh Thần dẫn
chúng ta đến sự tự do thiêng liêng để chúng
ta trở thành những người tự nguyện
cộng tác vào công tŕnh của Người trong Hội Thánh
và thế giới (1742-1748).