Mục 4: Tính Luân Lư của các Hành Vi Con Người


Tự do làm cho con người thành một chủ thể luân lư.  Khi hành động có chủ ư, con người được coi là cha của các hành vi của ḿnh.  Các hành vi được tự do lựa chọn theo phán đoán lương tâm, đều có tính luân lư: có thể là tốt hay xấu (1749).

I.       Nguồn gốc của luân lư (1750-1754)

Luân lư tính của các hành vi con người tùy thuộc vào:

ü      đối tượng được chọn lựa;

ü      mục đích nhắm tới hay ư hướng;

ü      các hoàn cảnh của hành động.

Đối tượng, ư hướng và các hoàn cảnh tạo nên yếu tố cấu thành luân lư tính của các hành vi con người.  Đối tượng được lựa chọn xác định luân lư tính của hành vi ư chí, tùy theo sự nhận biết và phán đoán của lư trí. Ư hướng phát xuất từ ư chí tự do và xác định mục đích của hành động, nên là một yếu tố căn bản để đánh giá luân lư tính của hành động.  Ư hướng có thể định hướng toàn bộ cuộc sống chúng ta đến một cùng đích.  Cứu cánh không biện minh cho phương tiện.  Một ư hướng tốt không thể làm cho một hành vi xấu thành tốt.  Ngược lại, một việc tốt có thể trở thành xấu v́ làm với ư xấu.  Các hoàn cảnh, kể cả những hậu quả, là những yếu tố phụ của một hành vi luân lư.  Chúng không thể làm cho một hành vi tự nó là xấu, trở nên tốt hay đúng, nhưng có thể góp phần gia tăng hay giảm bớt tính chất tốt hay xấu về mặt luân lư của những hành vi con người.

II.    Hành vi tốt và hành vi xấu (1575-1562)

Một hành vi tốt về mặt luân lư đ̣i hỏi đối tượng, mục đích và các hoàn cảnh đều phải tốt.   Đối tượng được lựa chọn có thể làm cho toàn bộ hành động trở nên xấu.  Có những hành vi luôn luôn là sai, v́ ngay khi chọn lựa, ư chí đă lệch lạc; đó là một điều xấu luân lư. Không được phép làm điều xấu để đạt một kết quả tốt.  Chưa cần xét đến hoàn cảnh và ư hướng, có những hành vi tự bản chất luôn là bất chính nghiêm trọng do đối tượng.


Trở về mục lục - Trang Sau