NƠI THỨ MƯỜI BỐN: ĐỨC CHÚA GIÊSU ĐƯỢC MAI TÁNG TRONG MỒ
Sự an nghỉ mê mệt của Trái Tim ban cho chúng ta niềm vui ngay cả khi đối diện với sự chết. (Lc 23:53-56)
Có một sự an nghỉ mê mệt chung quanh mồ của Chúa Giêsu. Trong ngày thứ bảy, khi đã hoàn tất công cuộc tạo dựng, Thiên Chúa nghỉ ngơi. “Thiên Chúa chúc phúc cho ngày thứ bảy và thánh hóa nó, vì trong ngày đó Ngài nghỉ ngơi sau khi đã hoàn tất mọi công việc tạo dựng” (STK 2:3). Trong ngày thứ bảy của tuân lễ cứu độ của chúng ta, khi Chúa Giêsu đã làm trọn tất cả mọi sự mà Ðức Chúa Cha đã truyền cho Người làm, Người nghỉ trong mồ, và những người phụ nữ mà trái tim rạn nứt của họ cũng nghỉ với Người.
Trong mọi ngày của lịch sử, ngày Thứ Bảy Tuần Thánh – ngày mà thân thể Chúa Giêsu được đặt trong mồ trong thinh lặng và tối tăm sau tảng đá lớn đã được lăn chặn cửa mồ (Mt 15:46) – là ngày cô tịch của Thiên Chúa. Nó là ngày mà toàn thể tạo vật trông đợi trong yên nghỉ nội tâm sâu xa. Là ngày mà không lời nào được thốt ra, không gì được công bố. Ngôi Lời của Thiên Chúa nhờ Người mà muôn vật được tạo thành đã được chôn trong bóng tối của thế gian. Thứ Bảy Tuần Thánh này là ngày im lặng nhất trong mọi ngày. Sự im lặng này nối kết giao ước thứ nhất với giao ước thứ nhì, dân Israel với một thế giới chưa được biết đến, Ðền Thánh với sự thờ phượng mới trong Thần Khí, hiến lễ bằng máu với hiến lễ bằng bánh và rượu, Lề Luật với Tin Mừng. Sự im lặng thần thiêng này là một sự im lặng có kết qủa nhất mà thế gian chưa hề biết đến. Từ sự im lặng này, Lời Chúa lại được phán ra và canh tân mọi sự.
Chúng ta học được rất nhiều từ sự nghỉ ngơi trong im lặng và cô tịch của Thiên Chúa… Mặc dầu chúng ta bị vây quanh bởi những náo động của những lo lắng thế gian, chúng ta, cũng như tất cả những người than khóc, có thể nghỉ ngơi trong sự im lặng và cô quạnh của Thiên Chúa và để nó sinh hoa kết trái trong chúng ta. Ðó là một sự nghỉ ngơi không liên quan gì đến việc không bận rộn, mặc dầu không bận rộn có thể là dấu chỉ của sự nghỉ ngơi. Sự nghỉ ngơi của Thiên Chúa là sự nghỉ ngơi mê mệt của tâm hồn, có thể tồn tại được ngay cả khi chúng ta bị bao vây bởi quyền lực sự chết. Nó là sự nghỉ ngơi đem đến cho chúng ta niềm hy vọng rằng sự hiện hữu tiềm ẩn, đôi khi vô hình, của chúng ta sẽ có kết qủa mặc dầu chúng ta không thể nói được bằng cách nào hay khi nào. Ðó là sự nghỉ ngơi của Ðức Tin cho phép chúng ta tiếp tục sống với một tâm hồn bình an và vui mừng, ngay cả khi sự việc xem ra chẳng khá gì hơn, ngay cả khi hoàn cảnh đau thương không được giải quyết, ngay cả khi cách mạng và chiến tranh tiếp tục làm gián đoạn nhịp sống thường nhật của chúng ta.
Tất cả những ai sống trong Thần Khí của Chúa Giêsu đều biết sự an nghỉ thần thiêng này. Ðời sống của họ không biểu thị bằng sự im lặng, thụ động, hay cam phận. Ngược lại, đời sống họ được đánh dấu bằng những hành động sang tạo cho công lý và hòa bình. Nhưng hành động này phát sinh từ sự nghỉ ngơi của Thiên Chúa trong tâm hồn họ, và như thế, không bị lệ thuộc vào ám ảnh hay cưỡng lực, và đầy tin tưởng và tín thác.
Bất cứ những gì chúng ta làm hay không làm trong cuộc đời chúng ta, chúng ta vẫn cần phải kết nối với sự nghỉ ngơi của ngày Thứ Bảy Tuần Thánh khi mà Chúa Giêsu bị táng trong mồ và toàn thể tạo vật mong chờ mọi sự được đổi mới.
Lm. Henri J.M. Nouwen
Phaolô Phạm Xuân Khôi chuyển ngữ