NƠI THỨ MƯỜI: CHÚA GIÊSU BỊ LỘT TRẦN
Tôi phải ôm lấy sự nghèo nàn của chính tôi – và cái nghèo của toàn thể nhân loại. (Isaiah 53:1-3)
Chúa Giêsu bị lột hết áo quần. Quân lính rút thăm để quyết định xem ai được áo của Người (Xem Ga 19:24). Người không còn gì trên thân. Ngưởi, hình ảnh của Thiên Chúa vô hình, trưởng tử của mọi tạo vật, trong Người mọi vật được tạo thành trên trời và dưới đất, mọi vật vô hình và hữu hình, mọi quyền thần, qủan thần, lãnh thần, và quyền lực – chính Người, đã bị lột hết quyền hành và nhân phẩm, và bị phơi bày ra cho thế gian trong sự tổn thương hoàn toàn.
Ờ đây, mầu nhiệm cao trọng nhất của mọi thời đại được tỏ ra cho chúng ta: Thiên Chúa đã chọn để biểu lộ thiên tính vinh quang cho chúng ta trong nhục nhằn. Nơi mà mọi sự tốt đẹp đều mất, mọi lời hùng biện đều im lặng, mọi vinh hoa đều bị cất đi, và mọi sự kính phục đều bị rút lại, đó chính là điều mà Thiên Chúa đã chọn để bày tỏ tình yêu vô điều kiện cho chúng ta. “Nhiều người kinh hoàng khi thấy Người – Người bị biến dạng thê thảm đến nỗi không còn hình dạng một người nữa – vậy mà nhiều dân nước kinh hãi và vua chúa lặng câm trước mặt Người… Người không có duyên để hấp dẫn chúng ta, không có sắc đẹp để để chiếm đoạt trái tim của chúng ta, Người bị khinh chê, là người thấp hèn nhất trong mọi người, một người đầy tang thương, quen thuộc với đau khổ, một người mà nếu thấy như thế chúng ta cũng ngoảnh mặt đi, một người bị khinh bỉ mà chúng ta không chút quan tâm đến.” (Isaiah 52:14-15; 53:2-3).
Chúa Giêsu gánh chịu sự đau khổ của chúng ta. Thân xác trần truồng của Người tỏ ta cho chúng ta sự mất nhân phẩm lớn lao mà con người phải gánh chịu trên khắp thế giới, ở mọi nơi, và qua mọi thời đại. Tôi thường nghĩ rằng cuộc đời là một cuộc hành trình đi lên đỉnh núi nơi mà cuối cùng tôi sẽ thấy vẻ đẹp toàn vẹn của cảnh vật chung quanh tôi, và ở đó tôi sẽ cảm nghiệm là tôi làm chủ được mọi giác quan của tôi. Nhưng Chúa Giêsu đã chỉ cho tôi một hướng khác. Cuộc đời là một lời mời gọi mỗi ngày một quên đi những ước muốn thành công và chiến thắng, quên đi nhu cầu được nắm quyền hành, để chết cho ảo ảnh của sự vĩ đại. Niềm vui và sự bình yên, mà Chúa Giêsu ban cho, được che dấu trong đường đi xuống của thập giá. Ở đó có hy vọng, chiến thắng, và đời sống mới, nhưng chúng ta chỉ nhận được khi chúng ta mất tất cả. “Ai mất mạng sống mình sẽ được nó” (Lc 9:24).
Tôi không nên sợ bị mất mát, hay sợ cho những người bị mất mát quá nhiều, nếu không phải là tất cả. Chúa Giêsu bị lột trần truồng để chúng ta dám ôm ấp sự nghèo nàn của chúng ta và sự nghèo nàn của bản tính nhân loại của chúng ta. Nhờ nhìn vào con người nghèo nàn của chính chúng ta, và sự nghèo nàn của đồng loại chúng ta, chúng ta lại khám phá ra lòng trắc ẩn bao la mà Thiên Chúa tỏ ra cho chúng ta. Và ở đó chúng ta sẽ biết làm thế nào để cho đi và tha thứ, làm thế nào để săn sóc và để chữa lành, làm thế nào để ra tay giúp đỡ và tạo dựng một cộng đồng tình yêu. Trong sự đoàn kết của nghèo khó, chúng ta tìm thấy con đường để gần gũi nhau hơn, và cùng vui mừng xác nhận bản tính nhân loại chung của chúng ta.
Lm. Henri J.M. Nouwen
Phaolô Phạm Xuân Khôi chuyển ngữ