Ðồng Hành với Chúa Giêsu trên Đường Thập Giá – Bài 9

NƠI THỨ TÁM: CHÚA GIÊSU AN ỦI PHỤ NỮ THÀNH GIÊSURSALEM

Nước mắt của chúng ta cho thấy tình trạng tan vỡ đau khổ của con người (Ga 11:35)

 

Khi Chúa Giêsu bị dẫn đi hành quyết, các phụ nữ khóc lóc và xót xa cho Người. Những người phụ nữ này quen khóc than cho những tội nhân bị kết án và cho họ thuốc giảm đau. Họ là những người khóc than chính thức, và sự khóc than của họ được coi như là một việc làm thương người. Nhưng Chúa Giêsu nói với họ: “Ðừng khóc cho tôi; mà tốt hơn hãy khóc cho các bà và con cháu các bà” (Lc 23:28). Chúa Giêsu nói đến việc tàn phá thành Giêrusalem và tất cả các cuộc chiến tranh và bạo động sẽ xảy ra cho nhân loại: “Ngày đó chắc chắn sẽ đến, khi người ta sẽ nói: ‘Phúc thay cho những người son sẻ, những lòng không bao giờ sinh con, những vú không bao giờ cho con bú’; rồi họ sẽ nói với núi non, ‘Hãy rớt trên chúng tôi’, với các đồi, ‘Hãy phủ lên chúng tôi’, vì nếu đây là những gì người ta làm cho cây xanh, thì họ sẽ làm gì khi cây đã khô héo?” (Lc 23:29-31)

Nếu chúng ta muốn khóc than cho Chúa Giêsu, chúng ta phải khóc than cho nhân loại khổ đau mà Chúa Giêsu đã xuống để chữa lành. Nếu chúng ta thật sự đau buồn vì những khổ đau Người đã chịu, chúng ta hãy bao gồm tất cả những người lớn và trẻ em đang đau khổ trong thế giới hiện nay vào sự đau buồn của chúng ta. Nếu chúng ta khóc lóc vì cái chết của Ðấng Thánh thành Nadarét, thì nước mắt của chúng ta phải tuônđến hằng triệu người vô tội đã chịu đau đớn qua lịch sử lâu dài của nhân loại.

Khóc lóc và buồn khổ bị nhiều người coi là dấu hiệu của sự yếu đuối. Họ nói rằng khóc lóc không giúp gì được ai. Chỉ cần hành động mà thôi. Nhưng Chúa Giêsu lại khóc cho thành Giêrusalem (Lc 19:41-42); Người cũng khóc khi người nghe rằng bạn Người là Ladarô đã chết. Những giọt nước mắt của chúng ta tỏ ra thân phận đau khổ và nát tan của con người; chúng nối kết chúng ta chặt chẽ với sự đau khổ không thể tránh được của loài người; chúng mang lại một bối cảnh nhẹ nhàng cho các hành động nhân ái.

Nếu chúng ta không thể thú nhận giới hạn, tội lỗi, và bản tính hay chết của chính mình, thì hành động có ý tốt để làm cho thế giới nên tốt hơn sẽ đem lại cho chúng ta hậu qủa trái ngược và trở thành biểu lộ của sự tức giận và thất vọng vô định hướng. Những giọt nước mắt của chúng ta có thể dẫn chúng ta đến Thánh Tâm của Chúa Giêsu là Ðấng đã khóc cho thế gian. Khi chúng ta cùng khóc với Người, chúng ta được dẫn đến cùng Thánh Tâm Người và tìm thấy ở đó câu trả lời đích thực nhất cho sự mất mát của chúng ta. Những giọt lệ đổ ra bởi hàng triệu người đang khóc than cho những người đã chết của họ trên khắp thế giới có thể làm cho đất đai chúng ta thêm màu mỡ với hoa qủa của lòng trắc ẩn, thứ tha, dịu dàng, và việc làm chữa lành. Cũng vậy, chúng ta phải khóc và như thế mỗi ngày một trở nên một người khiêm nhường hơn.

Lm. Henri J.M. Nouwen

Phaolô Phạm Xuân Khôi chuyển ngữ