“Nền văn hóa tạm bợ không gia tăng sự tự do của chúng ta, nhưng cướp đi khỏi chúng ta phần số thực sự của mình,… Thật đáng buồn khi đến một tuổi nào đó, nhìn lại quãng đường đời mà mình đã đi qua, và chỉ tìm thấy nhiều mảnh vụn khác nhau, không đồng nhất, không dứt khoát: tất cả đều tạm bợ … Đừng để kẻ khác tước đoạt ước ao xây dựng những điều cao quý và vững bền trong cuộc đời các con!”
Dưới đây là bản dịch bài Huấn Từ của ĐTC Phanxicô ban hành ngày 5 tháng 7 năm 2014 trong buổi gặp gỡ giới trẻ của Giáo phận Abruzzo và Molise tại Quảng Trường Đền Thánh Castelpetroso.
* * *
Các bạn trẻ thân mến, chào các con!
Cảm ơn các con vì sự hiện diện rất đông đảo và vui vẻ của các con. Cảm ơn Đức Cha Pietro Santoro vì việc phục vụ trong mục vụ giới trẻ của ngài; và cám ơn con, Sarah, con đang đứng hàng đầu về những hy vọng và quan tâm của những người trẻ ở Abruzzo và Molise.
Các con biết rằng nhiệt tình và bầu không khí tưng bừng thường rất hay lây. Nhiệt tình hay lây. Nhưng các con có biết từ nhiệt tình này đến từ đâu không? Nó đến từ một chữ Hy Lạp có nghĩa là “có một cái gì đó của Thiên Chúa ở bên trong” hay “được ở trong Thiên Chúa.” Sự nhiệt tình, nếu lành mạnh, chứng tỏ điều này: là một người có một điều gì đó của Thiên Chúa trong mình và vui vẻ bày tỏ điều ấy. Các con mở lòng ra – cách nhiệt tình – với niềm hy vọng và khao khát sự sung mãn, khao khát làm cho tương lai của các con, cho toàn thể cuộc đời của các con, có ý nghĩa, khao khát thoáng thấy con đường phù hợp cho từng người cùng chọn con đường mang đến cho mình bình an và chu toàn sứ vụ làm người. Con đường thích hợp, chọn một con đường … điều này có nghĩa gì? Có nghĩa là không đứng yên – một người trẻ không thể ngồi yên! – và bước đi. Nó có nghĩa là đi về phía một cái gì; bởi vì một người có thể di chuyển mà không tiến bước, nhưng “đi lang thang”, đi vòng vòng, vòng vòng, vòng vòng trong cuộc sống … Nhưng cuộc đời không được tạo ra để “quay vòng,” nhưng được tạo ra để “đi”, và đây là thách đố của các con!
Một đàng, các con đang tìm kiếm những gì thực sự quan trọng, nhưng vững bền và dứt khoát trong thời gian, đang tìm câu trả lời có thể soi sáng tâm trí các con và sưởi ấm tâm hồn các con, không những chỉ trong không gian của một buổi sáng, hoặc một khoảng đường ngắn, nhưng mãi mãi. Ánh sáng mãi mãi ở trong tâm hồn các con, ánh sáng mãi mãi ở trong trí khôn các con, tâm hồn mãi mãi và dứt khoát được ấm áp. Đàng khác, bàn về việc sợ thất bại – đó là sự thật, những người bước đi có thể đi lạc – về việc sợ dính lứu đến nhiều điều cũng thế – các con đã nghe rất nhiều lần – về cám dỗ luôn luôn mở ra một lối thoát nhỏ, mà nếu cần thì luôn luôn có thể mở ra những cảnh trí và những cơ hội mới. Tôi đang đi theo đường hướng này, tôi chọn hướng này, nhưng tôi sẽ để cửa này mở ra, nếu tôi không thích, tôi sẽ quay lại và sẽ bỏ đi. Sự tạm bợ này không tốt; không tốt vì nó làm cho trí khôn ra tăm tối và tâm hồn ra giá lạnh.
Xã hội hiện đại và những khuôn mẫu văn hóa hiện hành của nó – chẳng hạn như nền “văn hóa tạm bợ” – không cung cấp cho chúng ta một môi trường thuận lợi cho việc hình thành những lựa chọn vững bền cho cuộc sống với những mối liên hệ vững chắc, được xây dựng trên đá tảng tình yêu và trách nhiệm, chứ không trên đống cát của cảm xúc nhất thời. Khát vọng tự chủ của cá nhân được đề cao đến mức luôn luôn đặt vấn đề với tất cả mọi sự cùng cắt đứt một cách dễ dàng những chọn lựa quan trọng và đã được suy nghĩ lâu dài, những con đường của cuộc đời đã được khởi đầu cách tự do với cam kết và sự hiến thân. Điều này nuôi dưỡng sự hời hợt trong việc gánh vác trách nhiệm, bởi vì trong tận đáy lòng chúng ta, chúng có thể vẫn được coi là điều chúng ta thể thoái thoát. Hôm nay tôi chọn điều này, ngày mai tôi chọn điều khác … gió thổi chiều nào tôi ngả theo chiều ấy; hoặc khi tôi không còn nhiệt tình nữa, không còn ước mong nữa, tôi bắt đầu một con đường khác … Và như thế điều ấy “biến” cuộc đời của tôi thành một mê cung. Nhưng cuộc hành trình không phải là một mê cung! Khi các con thấy mình mình đang lạc trong một mê cung, tôi đi về phía này, tôi sẽ đi về phía kia, tôi đi phía này … hãy dừng lại! Hãy tìm một lối để thoát khỏi mê cung này; hãy tìm một lối: các con không thể thiêu huỷ cuộc đời bằng cách chạy vòng vòng.
Tuy nhiên, các bạn trẻ thân yêu, tâm hồn con người mong ước những điều cao cả, những giá trị quan trọng, những tình bằng hữu sâu xa, những mối liên hệ được củng cố, thay vì bị cắt đứt, trong những thử thách của cuộc đời. Con người khao khát yêu thương và được yêu thương. Đây là khát vọng sâu xa nhất của chúng ta: yêu thương và được yêu thương; và đó là điều chắc chắn. Nền văn hóa tạm bợ không gia tăng sự tự do của chúng ta, nhưng cướp đi khỏi chúng ta phần số thực sự của mình, phần số xác thực và đích thực nhất. Đó là một cuộc đời tan nát. Thật đáng buồn khi đến một tuổi nào đó, nhìn lại quãng đường đời mà mình đã đi qua, và chỉ tìm thấy nhiều mảnh vụn khác nhau, không đồng nhất, không dứt khoát: tất cả đều tạm bợ … Đừng để kẻ khác tước đoạt ước ao xây dựng những điều cao quý và vững bền trong cuộc đời các con! Đó là những gì dẫn các con hướng về phía trước. Đừng hài lòng với những mục tiêu nhỏ nhen! Hãy khát khao hạnh phúc, hãy can đảm lên, can đảm ra khỏi chính mình, để sống tương lai của các con cùng với Chúa Giêsu trong sự viên mãn.
Một mình chúng ta không thể làm được điều ấy. Khi phải đương đầu với áp lực của các biến cố và thời trang, một mình chúng ta không bao giờ có thể tìm thấy con đường đúng, và nếu tìm thấy, chúng ta sẽ không có đủ sức mạnh để kiên trì, để đối phó với những thăng trầm và những trở ngại không thể lường trước được. Và ở đây Chúa Giêsu mời gọi chúng ta: “Nếu các con muốn … hãy theo Thầy.” Người mời gọi chúng ta đồng hành với Người trên cuộc hành trình, không khai thác chúng ta, không biến chúng ta thành nô lệ, nhưng làm cho chúng ta được tự do. Trong sự tự do này Người mời gọi chúng ta đồng hành với Người trên cuộc hành trình. Chỉ có như thế. Chỉ cùng với Chúa Giêsu, nhờ cầu xin Người và đi theo Người mà chúng ta nhìn thấy rõ viễn cảnh (tương lai) và có sức mà tiếp tục. Người yêu thương chúng ta một cách rõ ràng, Người đã chọn chúng ta một cách dứt khoát, và cuối cùng Người đã ban chính Mình Người cho mỗi người chúng ta. Người là Đấng Bảo Vệ và Anh của chúng ta, và sẽ là Vị Thẩm Phán duy nhất của chúng ta. Tốt đẹp biềt bao khi có thể đương đầu với những thăng trầm của cuộc sống trong tình bằng hữu của Chúa Giêsu, có bên mình Con Người sứ điệp của Người! Người không lấy đi quyền tự chủ hoặc tự do của chúng ta; trái lại, Người thêm sức mạnh cho tình trạng mỏng giòn của chúng ta, cho phép chúng ta được tự do thật sự, tự do làm việc lành, mạnh mẽ để tiếp tục làm như vậy, có thể tha thứ và xin được tha thứ. Đó là Chúa Giêsu, Đấng đồng hành với chúng ta, Chúa là thế!
Một lời mà cha muốn lặp lại, bởi vì chúng ta thường quên rằng Thiên Chúa không biết mệt khi tha thứ. Và đó là sự thật! Tình yêu của Ngài thật cao cả, là điều luôn luôn gần gũi chúng ta. Chúng ta là những người cảm thấy mệt mỏi khi xin được tha thứ, nhưng Ngài luôn luôn tha thứ, mỗi khi chúng ta xin.
Ngài tha thứ cho chúng ta một cách dứt khoát, xóa sạch và quên đi tội lỗi của chúng ta nếu chúng ta khiêm nhường và tin tưởng quay về với Ngài. Ngài giúp chúng ta để chúng ta không thất vọng trong những khó khăn, không coi chúng là những gì không thể vượt qua được, và tin tưởng vào Ngài, rồi lại quăng lưới để bắt được mẻ cá đáng kinh ngạc và đầy tràn, các con sẽ có can đảm và hy vọng, ngay cả khi phải đương đầu với những khó khăn do ảnh hưởng của cuộc khủng hoảng kinh tế gây ra. Can đảm và hy vọng là quà tặng cho tất cả mọi người, nhưng đặc biệt phù hợp với người trẻ: can đảm và hy vọng. Tương lai chắc chắn nằm trong tay Thiên Chúa, trong bàn tay của Cha Quan Phòng. Điều này không có nghĩa là phủ nhận những khó khăn và vấn đề, nhưng nhìn chúng như tạm thời và có thể giải quyết được. Những khó khăn, những khủng hoảng, với sự giúp đỡ của Thiên Chúa và thiện chí của tất cả mọi người, có thể được khắc phục, thắng vượt và biến đổi.
Cha không muốn kết thúc mà không nói một lời về một vấn đề có ảnh hưởng đến các con, một vấn đề mà các con đang sống là tin tức: thất nghiệp. Thật đáng buồn khi thấy những người trẻ “không có – mà cũng không có.” Điều này, “không có – mà cũng không có,” nghĩa là gì? Không có học vì họ không có thể, họ không có khả năng hoặc việc làm. Và đây là thách đố mà tất cả chúng ta như một cộng đồng cần phải thắng vượt. Chúng ta phải tiếp tục thắng vượt thử thách này! Chúng ta không thể buông xuôi để đánh mất cả một thế hệ trẻ, những người không có phẩm giá cao vì việc làm! Việc làm cho chúng ta phẩm giá, và tất cả chúng ta phải cố gắng hết sức vì chúng ta không thể để mất một thế hệ trẻ. Phát triển khả năng sáng tạo của chúng ta ngõ hầu những người trẻ cảm thấy niềm vui về phẩm giá đến từ việc làm. Một thế hệ không có việc làm là một thất bại tương lai cho quốc gia và cho nhân loại. Chúng ta phải chiến đấu chống lại việc này. Và giúp nhau tìm một giải pháp, sự trợ giúp và đoàn kết. Những người trẻ thì dũng cảm, cha đã nói, những người trẻ có hy vọng và – thứ ba – những người trẻ có khả năng đoàn kết. Và từ đoàn kết này là một từ mà người ta không muốn nghe trong thế giới hôm nay. Một số người cho đó là một từ tục tữu. Không, nó không phải là một từ tục tữu, nó là một từ Kitô giáo: tiến bước cùng với anh em mình để giúp khắc phục những vấn đề. Can đảm, với hy vọng và tình đoàn kết.
Chúng ta tụ họp trước Đền Thờ Đức Mẹ Sầu Bi, được dựng lên ở nơi hai thiếu nữ của vùng đất này, Fabiana và Serafina, năm 1888, đã có một thị kiến về Mẹ Thiên Chúa khi hai cô làm việc ngoài đồng. Đức Mẹ Maria là một người Mẹ, luôn luôn giúp chúng ta khi chúng ta làm việc và khi chúng ta tìm việc làm, khi chúng ta có những ý tưởng rõ ràng và khi chúng ta đang bối rối, khi cầu nguyện bộc phát và khi tâm hồn cảm thấy khô khan: Mẹ luôn ở đó để giúp đỡ chúng ta. Đức Mẹ Maria là Mẹ Thiên Chúa, Mẹ chúng ta, và Mẹ Hội Thánh. Nhiều người nam nữ, trẻ già đã quay về phía Mẹ để dâng lời cảm tạ và xin ơn. Đức Mẹ Maria dẫn chúng ta đến với Chúa Giêsu, và Chúa Giêsu ban cho chúng ta hòa bình. Chúng ta trông cậy vào Mẹ với lòng tin tưởng vào sự giúp đỡ của Mẹ, với lòng can đảm và hy vọng. Xin Chúa chúc lành cho mỗi người trên bước đường của các con, trên cuộc hành trình dũng cảm, hy vọng và đoàn kết của các con. Cảm ơn các con!
Bây giờ chúng ta hãy cùng nhau cầu nguyện với Đức Mẹ: Kính mừng Maria …
Phaolô Phạm Xuân Khôi chuyển ngữ