1. Đời tôi là một cuộc dấn thân cho việc loan báo Tin Mừng.
Việc loan báo Tin Mừng được Chúa gieo vào lòng tôi như một hạt giống tốt.
Hạt giống tốt đó mang nhiều tiềm năng, nhưng đã phát triển dần dần với thời gian dài.
2. Dần dần, tôi nhận ra Tin Mừng là Đức Giêsu Kitô. Người là “Con đường, là sự thực và là sự sống” (Ga 14,6). Người là nguồn suối ơn cứu độ. Chính Người đã kêu gọi: “Ai khát, hãy đến với tôi, ai tin vào tôi, hãy đến mà uống. Như Kinh Thánh đã nói: ‘Từ lòng Người, sẽ tuôn chảy dòng nước hằng sống’” (Ga 7,37-38).
Từ những lời Chúa dạy trên đây, tôi dần dần đã có kinh nghiệm về những bước cụ thể đến với Chúa Giêsu là Nguồn nước hằng sống.
3. Bước thứ nhất là Chúa gợi lên trong tôi sự khát Chúa Giêsu.
Tôi khát Chúa Giêsu. Cơn khát đó được cảm nghiệm như một sự khám phá thấy mình rất nghèo nàn, rất bất toàn, rất cần đến Chúa. Cơn khát đó cũng được cảm nghiệm như những chuỗi dài những thao thức và những tỉnh thức, đợi chờ Chúa. Tôi cảm thấy không gì có thể thay thế được Chúa Giêsu. Người là Đấng cứu độ duy nhất của tôi.
4. Bước thứ hai là Chúa gọi tôi hãy lên đường, hãy đến, hãy đi tìm Chúa là nguồn suối nước hằng sống.
Tôi đến với Chúa bằng những bước đi đúng hướng, đó là cầu nguyện, suy gẫm Lời Chúa, lui tới các bí tích, làm việc từ thiện.
Chúa dạy tôi phải khiêm nhường, bước từng bước nhỏ. Không được vội, không được kiêu ngạo. Muốn đến với Chúa theo cách riêng mình, đó là cách đến sẽ không gặp được Chúa. Phải bước tới không ngừng
5. Bước thứ ba là hãy uống. Uống một sự sống mới. Uống một bầu khí thiêng. Uống một tình yêu cứu độ.
Riêng tôi, khi uống nước hằng sống, mà tôi được cảm nghiệm như trên, tôi cảm thấy hạnh phúc.Tôi cảm thấy mình được đổi mới. Tôi thuộc về Chúa.
6. Bước thứ bốn là cảm thấy mình gặp được chính Chúa Giêsu. Tôi nhận ra Người ở sự Người rất hiền lành và khiêm nhường. Gặp Chúa Giêsu như thế, tôi tự nhiên ghê tởm mọi sự tự mãn trong tôi. Tôi thấy mình luôn phải bắt đầu lại.
Và trong tinh thần khó nghèo đó, tôi được Chúa soi cho một lời hãy nói với Chúa: “Lạy Chúa, xin sử dụng con tuỳ ý Chúa. Con xin vâng. Con thuộc về Chúa trọn vẹn”.
7. Bước thứ năm là nghe được lời Chúa sai đi.
Chúa sai tôi đi loan báo Tin Mừng trong một hoàn cảnh khó khăn. Chúa cho biết, tôi sẽ gặp nhiều đau khổ. Đau khổ không phải của riêng tôi, mà còn là đau khổ của Hội Thánh, của biết bao linh hồn. Đau khổ nhất là thấy sự cứng lòng tự mãn của nhiều người. Đau khổ vì thấy sự hung dữ của Satan luôn tìm cách lôi kéo bao người xuống hoả ngục, mà họ vẫn theo chúng. Đau khổ, vì thấy đạo đức xuống mau và đều khắp, do đó khó tránh được những hình phạt khủng khiếp.
8. Khi Chúa sai tôi đi loan báo Tin Mừng cho chặng đường lịch sử hôm nay, Chúa cũng cho tôi biết là, cho dù tôi sẽ gặp muôn vàn đau đớn, nhưng Chúa vẫn ở bên tôi. Và đó là hạnh phúc cao quý tuyệt vời.
Chúa Giêsu trên thánh giá đang sai tôi đi. Người nói: “Ta là mục tử tốt lành. Ta hy sinh mạng sống cho đoàn chiên” (Ga, 10,11). Tôi hiểu Chúa muốn tôi cũng hãy như vậy.
9. Tới đây, tôi xin cảm tạ Chúa đã ban cho tôi gặp được nhiều chứng nhân. Họ có mặt trong tất cả 5 bước đi của tôi. Chúa đã dùng họ, để nâng đỡ tôi trong từng bước đi.
Đối với những chứng nhân đó, cuộc sống không là biểu diễn, nhưng cuộc sống là cho đi. Cho đi niềm hạnh phúc được có Chúa là Tin Mừng cứu độ. Sự sống của họ là cuộc phấn đấu cho sự thiện.
Sự sống nơi họ còn là một sự đổi mới liên tục do ơn Chúa cứu độ.
10. Sự sống của họ cũng có nhiều nỗi sợ. Nỗi sợ lớn nhất của họ là sợ không biết dùng nên các ơn Chúa ban. Nỗi sợ thường xuyên nhất của họ là sợ sử dụng sai sự tự do của mình.
Nỗi sợ đe đoạ họ đôi khi cũng là sợ sự cô đơn. Nhưng nỗi sợ cô đơn giúp họ phó thác mình hơn trong tay Chúa. Họ vẫn có tự do nhưng họ hoàn toàn vâng phục Chúa Thánh Thần.
11. Tôi vừa chia sẻ trên đây về kinh nghiệm bản thân của sự tôi được đón nhận Tin Mừng. Từ kinh nghiệm đó, tôi ra đi loan báo Tin Mừng cho những người khác. Kinh nghiệm đó cũng giúp tôi rất nhiều trong việc đào tạo những người được gọi loan báo Tin Mừng cho Quê Hương Việt Nam yêu dấu của tôi hôm nay. Phải khát Chúa. Phải đến với Chúa. Phải uống nước hằng sống. Phải gặp Chúa. Phải được sai đi.
12. Càng loan báo Tin Mừng, tôi càng khám phá thấy những sự lạ lùng Chúa đang thực hiện trong nhiều người tại Việt Nam hôm nay.
Họ khao khát Chúa. Họ đón nhận Chúa. Họ có những lựa chọn can đảm. Họ vừa làm chứng về Chúa, vừa làm chứng về những giá trị thiêng liêng của Quê Hương Việt Nam. Họ dám nói lời “xin vâng”, cho dù họ được sai vào những hoàn cảnh phức tạp, đầy khó khăn. Họ được ơn biết phân biệt cái gì là do Chúa, cái gì là do Satan. Họ như có một cảm quan thiêng liêng trong nội tâm, giúp họ nhận ra cái gì là tốt hơn, nên thực hiện trong một tình hình cụ thể. Họ rất khiêm nhường và sống nội tâm. Họ đang loan báo Tin Mừng bằng chính đời sống của họ với những nét đệp trên đây mang chiều kích của cõi đời đời.
13. Tắt một lời, kinh nghiệm về việc loan báo Tin Mừng, mà tôi đã và đang trải qua, được tôi coi chỉ là khởi đầu của một sự lạ lùng nhỏ, mà Chúa đang thực hiện trong chương trình cứu độ của Chúa. Tin Mừng là một Đấng thiêng liêng, chứ không phải là một giáo lý. Tôi đã gặp được Đấng thiêng liêng ấy.
Xin hết lòng tạ ơn Chúa đến muôn đời.
Long Xuyên, ngày 7.7.2015
+ GB. Bùi Tuần