Đức tin mang lại những điều tốt lành và có thể tha tội cho con người.

Thứ Năm Tuần 13 TN, Năm lẻ. 

Bài đọc: Genesis 22:1-19; Matthew 9:1-8.

Trong lãnh vực đức tin, con người không thể nói họ chỉ tin những gì họ có thể hiểu được. Lý do đơn giản là có những mầu nhiệm của Thiên Chúa vượt quá tầm hiểu biết của con người; chẳng hạn các Mầu Nhiệm Chúa Ba Ngôi, Mình Máu Thánh Chúa, Thánh Giá, đau khổ … Để hiểu những mầu nhiệm này, con người cần mặc khải của Thiên Chúa qua Đức Kitô.

Các Bài Đọc hôm nay dẫn chứng cho chúng ta thấy phải tin tưởng và vâng lời Thiên Chúa, mặc dù con người không luôn hiểu lý do tại sao. Trong Bài Đọc I, tác giả Sách Sáng Thế tường thuật đức tin sắt đá của Abraham vào Thiên Chúa, qua việc sẵn sàng sát tế người con duy nhất cho Ngài. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu chữa người bại liệt và tha thứ tội lỗi vì ông có niềm tin nơi Ngài. Chúa cũng kiên nhẫn mặc khải cho các kinh sư về quyền tha tội của Ngài.

KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:

1/ Bài đọc I: Thiên Chúa thử thách đức tin của Abraham.

1.1/ Đức tin sắt đá của Abraham vào Thiên Chúa: Có nhiều điều chúng ta học hỏi được từ câu truyện lịch sử này, hôm nay chúng ta chỉ chú ý đế hai điểm chính:

(1) Abraham không hỏi lý do tại sao Thiên Chúa muốn ông làm điều đó: Nhiều người trong chúng ta chắc chắn sẽ đặt câu hỏi tại sao Thiên Chúa muốn Abraham làm điều đó, vì nó hoàn toàn đi ngược lại với sự suy luận của loài người: Làm sao người cha có can đảm cầm dao giết con, nhất là đứa con thừa tự mà Thiên Chúa ban cho trong lúc tuổi già!

Abraham không thắc mắc, vì ông đặt trọn vẹn niềm tin nơi Thiên Chúa: Chúa bảo “Đi!” ông đi. Chúa bảo: “Hãy đem con của ngươi, đứa con một yêu dấu của ngươi là Isaac, hãy đi đến xứ Moriah mà dâng nó làm lễ toàn thiêu ở đấy, trên một ngọn núi Ta sẽ chỉ cho.” Sáng hôm sau, ông Abraham dậy sớm, thắng lừa, đem theo hai đầy tớ và con ông là Isaac, ông bổ củi dùng để đốt lễ toàn thiêu, rồi lên đường đi tới nơi Thiên Chúa bảo. Abraham không cần hỏi vì ông quá tin tưởng vào Thiên Chúa; ông biết Thiên Chúa có mục đích khi Ngài truyền ông phải làm bất cứ điều gì. Khi chưa hiểu được lý do, Abraham dùng đức tin để bước đi.

(2) Tình phụ tử vẫn phải đặt sau tình yêu Thiên Chúa: Ba ngày trong cuộc hành trình là khoảng thời gian dài để Abraham có thể đổi ý, không làm theo lệnh truyền của Thiên Chúa, nhất là sau khi nghe câu truyện đối thoại giữa hai cha con:

– Isaac thưa với cha là ông Abraham: “Cha!”

– Ông Abraham đáp: “Cha đây con!”

– Cậu nói: “Có lửa, có củi đây, còn chiên để làm lễ toàn thiêu đâu?”

– Ông Abraham đáp: “Chiên làm lễ toàn thiêu, chính Thiên Chúa sẽ liệu, con ạ.” Rồi cả hai cùng đi.

Tuy thế, tình yêu của Abraham dành cho Thiên Chúa mạnh hơn tình phụ tử của Abraham dành cho Isaac; nên khi tới nơi Thiên Chúa đã chỉ, ông Abraham dựng bàn thờ tại đó, xếp củi lên, trói Isaac con ông lại, và đặt lên bàn thờ, trên đống củi. Rồi ông Abraham đưa tay ra cầm lấy dao để sát tế con mình.

1.2/ Phần thưởng dành cho Abraham:

(1) Đức tin cần được tôi luyện trong thử thách: Nếu một người sẵn sàng sát tế người con một của mình để chứng tỏ niềm tin cho Thiên Chúa, chẳng cần gì phải thử thách người đó nữa. Thiên Chúa, Đấng thấu hiểu mọi bí ẩn trong con người, đã hiểu rõ đức tin của Abraham dành cho Ngài. Một khi Thiên Chúa đã nhìn thấy đức tin của ông, việc sát tế Isaac không còn cần thiết nữa; nên Thiên Chúa ra lệnh cho sứ thần đình chỉ việc sát tế Isaac: “Đừng giơ tay hại đứa trẻ, đừng làm gì nó! Bây giờ Ta biết ngươi là kẻ kính sợ Thiên Chúa: đối với Ta, con của ngươi, con một của ngươi, ngươi cũng chẳng tiếc!”

Chúng ta đã so sánh việc sát tế Isaac trên núi Moriah với việc sát tế Chúa Giêsu, Người Con Một của Thiên Chúa, trên đồi Golgotha, không xa Moriah bao nhiêu. Điểm khác biệt giữa hai biến cố là Isaac không chết; nhưng Chúa Giêsu đã đổ máu chết thực sự để chuộc tội cho con người. Lý do Chúa Giêsu phải chết là Thiên Chúa muốn chứng thực tình yêu Thiên Chúa dành cho con người. Con người cần bằng chứng vì con người không thể nhìn thấu tâm tư của Thiên Chúa.

(2) Thiên Chúa chúc lành cho giòng dõi Abraham: Sứ thần của Đức Chúa từ trời gọi ông Abraham một lần nữa và nói: “Đây là sấm ngôn của Đức Chúa, Ta lấy chính danh Ta mà thề: bởi vì ngươi đã làm điều đó, đã không tiếc con của ngươi, con một của ngươi, nên Ta sẽ thi ân giáng phúc cho ngươi, sẽ làm cho giòng dõi ngươi nên đông, nên nhiều như sao trên bầu trời, như cát ngoài bãi biển. Giòng dõi ngươi sẽ chiếm được thành trì của địch. Mọi dân tộc trên mặt đất sẽ cầu chúc cho nhau được phúc như dòng dõi ngươi, chính bởi vì ngươi đã vâng lời Ta.”

Một người làm quan cả họ được nhờ. Vì hành động anh hùng và vâng lời của tổ-phụ Abraham, Thiên Chúa chúc lành ông và cho toàn giòng dõi của ông. Cũng như vì sự bất tuân của Adam, mà ông và toàn giòng dõi ông bị chúc dữ. Đức tin của một người không bao giờ chỉ giữ lại trong người đó, nhưng sẽ lan tràn và sinh lợi ích cho nhiều người.

2/ Phúc Âm: Chúa Giêsu có quyền tha tội và quyền chữa lành (Mark 2:1-12; Luke 5:17-26).

2.1/ Các kinh-sư chất vấn quyền tha tội của Chúa Giêsu: Người ta khiêng đến cho Chúa Giêsu một kẻ bại liệt nằm trên giường. Thấy họ có lòng tin như vậy, Đức Giêsu bảo người bại liệt: “Này con, cứ yên tâm, con đã được tha tội rồi!”

(1) Phản ứng của các kinh-sư: Có mấy kinh sư nghĩ bụng rằng: “Ông này nói phạm thượng!” Truyền thống Do-thái tin: Chỉ một mình Thiên Chúa có quyền tha tội.

(2) Phản ứng của Chúa Giêsu: Nhưng Đức Giêsu biết ý nghĩ của họ, liền nói: “Sao các ông lại nghĩ xấu trong bụng như vậy? Trong hai điều: một là bảo: “Con đã được tha tội rồi!” hai là bảo: “Đứng dậy mà đi!” điều nào dễ hơn?

Dĩ nhiên điều dễ làm hơn là bảo: “Con đã được tha tội rồi!” vì chẳng ai có thể xác quyết quyền này. Điều khó hơn là truyền cho bệnh nhân: “Đứng dậy mà đi!” vì ai ai cũng có thể chứng nhận người truyền có thể làm việc ấy hay không. Để chứng minh cho họ biết Ngài có cả hai quyền, Chúa Giêsu truyền cho người bại liệt: “Đứng dậy, vác giường đi về nhà!” Người bại liệt đứng dậy, đi về nhà.

2.2/ Quyền tha tội liên quan đến việc chữa lành:

(1) Chúa Giêsu có quyền tha tội: Bệnh tật là hậu quả của tội; nếu chữa lành bệnh tật là cũng lấy đi tội lỗi, nguyên nhân của bệnh. Chúa Giêsu dùng việc chữa lành để chứng minh Ngài có quyền tha tội.

(2) Chúa Giêsu là Thiên Chúa: Ngoài ra, như mấy kinh sư tin tưởng: Chỉ Thiên Chúa mới có quyền tha tội; mà Chúa Giêsu có quyền tha tội; cho nên Ngài phải là Thiên Chúa. Như thế, lời kết tội Chúa Giêsu của các kinh sư “Ông này nói phạm thượng!” là sai.

ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:

– Chúng ta phải vâng lời những gì Thiên Chúa truyền và sự quan phòng của Ngài, cho dù chúng ta không hiểu tại sao xảy ra như vậy. Ngài sẽ soi sáng hay mặc khải cho chúng ta hiểu sau.

– Để hiểu các mầu nhiệm của Thiên Chúa, chúng ta cần khiêm nhường nhận giời hạn hiểu biết của con người, và cầu xin sự soi sáng và hướng dẫn của Chúa Thánh Thần.

LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP

loinhapthe.com

Genesis 22:1-19
View in: NAB
1After these things, God tempted Abraham, and said to him: Abraham, Abraham. And he answered: Here I am.
2He said to him: Take thy only begotten son Isaac, whom thou lovest, and go into the land of vision: and there thou shalt offer him for an holocaust upon one of the mountains which I will show thee.
3So Abraham rising up in the night, saddled his ass: and took with him two young men, and Isaac his son: and when he had cut wood for the holocaust he went his way to the place which God had commanded him.
4And on the third day, lifting up his eyes, he saw the place afar off.
5And he said to his young men: Stay you here with the ass: I and the boy will go with speed as far as yonder, and after we have worshipped, will return to you.
6And he took the wood for the holocaust, and laid it upon Isaac his son: and he himself carried in his hands fire and a sword. And as they two went on together,
7Isaac said to his father: My father. And he answered: What wilt thou, son? Behold, saith he, fire and wood: where is the victim for the holocaust?
8And Abraham said: God will provide himself a victim for an holocaust, my son. So they went on together.
9And they came to the place which God had shown him, where he built an altar, and laid the wood in order upon it: and when he had bound Isaac his son, he laid him on the altar upon the pile of wood.
10And he put forth his hand and took the sword, to sacrifice his son.
11And behold an angel of the Lord from heaven called to him, saying: Abraham, Abraham. And he answered: Here I am.
12And he said to him: Lay not thy hand upon the boy, neither do thou any thing to him: now I know that thou fearest God, and hast not spared thy only begotten son for my sake.
13Abraham lifted up his eyes, and saw behind his back a ram amongst the briers sticking fast by the horns, which he took and offered for a holocaust instead of his son.
14And he called the name of that place, The Lord seeth. Whereupon even to this day it is said: In the mountain the Lord will see.
15And the angel of the Lord called to Abraham a second time from heaven, saying:
16By my own self have I sworn, saith the Lord: because thou hast done this thing, and hast not spared thy only begotten son for my sake:
17I will bless thee, and I will multiply thy seed as the stars of heaven, and as the sand that is by the sea shore: thy seed shall possess the gates of their enemies.
18And in thy seed shall all the nations of the earth be blessed, because thou hast obeyed my voice.
19Abraham returned to his young men, and they went to Bersabee together, and he dwelt there.
Matthew 9:1-8
View in: NAB
1And entering into a boat, he passed over the water and came into his own city.
2And behold they brought to him one sick of the palsy lying in a bed. And Jesus, seeing their faith, said to the man sick of the palsy: Be of good heart, son, thy sins are forgiven thee.
3And behold some of the scribes said within themselves: He blasphemeth.
4And Jesus seeing their thoughts, said: Why do you think evil in your hearts?
5Whether is easier, to say, Thy sins are forgiven thee: or to say, Arise, and walk?
6But that you may know that the Son of man hath power on earth to forgive sins, (then said he to the man sick of palsy,) Arise, take up thy bed, and go into thy house.
7And he arose, and went into his house.
8And the multitude seeing it, feared, and glorified God that gave such power to men.
Mark 2:1-12
View in: NAB
1And again he entered into Capharnaum after some days.
2And it was heard that he was in the house, and many came together, so that there was no room; no, not even at the door; and he spoke to them the word.
3And they came to him, bringing one sick of the palsy, who was carried by four.
4And when they could not offer him unto him for the multitude, they uncovered the roof where he was; and opening it, they let down the bed wherein the man sick of the palsy lay.
5And when Jesus had seen their faith, he saith to the sick of the palsy: Son, thy sins are forgiven thee.
6And there were some of the scribes sitting there, and thinking in their hearts:
7Why doth this man speak thus? he blasphemeth. Who can forgive sins, but God only?
8Which Jesus presently knowing in his spirit, that they so thought within themselves, saith to them: Why think you these things in your hearts?
9Which is easier, to say to the sick of the palsy: Thy sins are forgiven thee; or to say: Arise, take up thy bed, and walk?
10But that you may know that the Son of man hath power on earth to forgive sins, (he saith to the sick of the palsy,)
11I say to thee: Arise, take up thy bed, and go into thy house.
12And immediately he arose; and taking up his bed, went his way in the sight of all; so that all wondered and glorified God, saying: We never saw the like.
Luke 5:17-26
View in: NAB
17And it came to pass on a certain day, as he sat teaching, that there were also Pharisees and doctors of the law sitting by, that were come out of every town of Galilee, and Judea and Jerusalem: and the power of the Lord was to heal them.
18And behold, men brought in a bed a man, who had the palsy: and they sought means to bring him in, and to lay him before him.
19And when they could not find by what way they might bring him in, because of the multitude, they went up upon the roof, and let him down through the tiles with his bed into the midst before Jesus.
20Whose faith when he saw, he said: Man, thy sins are forgiven thee.
21And the scribes and Pharisees began to think, saying: Who is this who speaketh blasphemies? Who can forgive sins, but God alone?
22And when Jesus knew their thoughts, answering, he said to them: What is it you think in your hearts?
23Which is easier to say, Thy sins are forgiven thee; or to say, Arise and walk?
24But that you may know that the Son of man hath power on earth to forgive sins, (he saith to the sick of the palsy,) I say to thee, Arise, take up thy bed, and go into thy house.
25And immediately rising up before them, he took up the bed on which he lay; and he went away to his own house, glorifying God.
26And all were astonished; and they glorified God. And they were filled with fear, saying: We have seen wonderful things today.