Chúa Nhật 30 Thường Niên Năm C
Hc 35:15b-17.20-22a; 2Tm 4:6-9,16-18; Lc 18:9-14
Một cô gái đang độ thanh xuân, lên đền thờ xưng tội, cô đã than thở với Linh mục rằng:
-“Thưa Cha, con thường dự lễ không nên.
-Thế con làm gì mà không nên?
-Thưa Cha, suốt buổi lễ, con chỉ biết khóc vì nghĩ đến tội con đã phạm: khi thì ăn bớt tiền chợ, khi thì thích nói chọc ghẹo người ta cho người ta chửi, khi thì liếc trộm mấy cậu con trai, khi thì thích phạm tội.
-Ồ! thế thì con cứ tiếp tục dự lễ như vậy, để nước mắt con tẩy sạch tâm hồn con nên trong sáng.
Cô gái này giống người thu thuế lên đền thờ đấm ngục cầu nguyện, đã được Đức Giêsu nâng lên, và khác với người Pharisiêu cầu nguyện đầy vẻ tự đắc đã bị Đức Giêsu hạ xuống.
Trong kinh nguyện của Giáo Hội, nhất là Thánh Lễ, ta thấy: “Cầu nguyện gồm 4 việc: Thống hối, thờ lạy, tạ ơn và xin ơn. Tin Mừng hôm nhấn mạnh đến thống hối.
1.Người Pharisiêu cầu nguyện như đọc bản báo cáo đầy thành tích vẻ vang của mình. Những thành tích như ăn chay mỗi tuần hai lần, nộp thuế tối đa là một phần mười mọi thứ lợi tức, mà luật chỉ buộc một phần mười lợi tức chính, và không bao giờ phạm những tiêu cực như tham lam, bất công, ngoại tình. Rồi Pharisiêu kết luận cho mình hơn hẳn bọn thu thuế và tất cả các người khác. Như vậy, Pharisiêu đã tự khen mình, tự nâng mình lên là người công chính, tự phong thánh, lại khinh chê người khác và coi Thiên Chúa chỉ là khán giả đến xem triển lãm những thành tích công đức của ông.
Đức Giêsu đã phê vào bản báo cáo nầy như thế nào? Người phê: Làm thì láo, báo cáo thì hay. Cho nên ông bị hạ xuống và tội ông vẫn không được tha, còn thêm tội kiêu ngạo. Bao nhiêu lần Đức Giêsu đã cảnh báo Pharisiêu như nấm mồ sơn phết bên ngoài, bên trong đầy ô uế thối tha. Họ xây mồ mả các tiên tri mà cha ông họ đã giết. Rồi đến lượt họ, họ lại giết Đấng Cứu Thế trên thập giá (Matthew 23:4-27,34).
2. Người thu thuế cầu nguyện theo lối tự phê, tự kiểm thảo. Ông đã tự xưng thú tội mình, nhận mình là người tội lỗi. Không dám tới gần Thiên Chúa thánh thiện vô cùng. Ông chỉ đứng xa xa, ông tự kết án mình trước mặt Chúa là vị quan tòa tối cao, công mình, nghiêm thẳng. Ông không dám ngước mặt lên. Ông đã đau đớn đấm ngực ăn năn thống hối tội lỗi. Ông thâm tín sự khốn nạn của tội lỗi mình. Ông không thấy mình có thành tích nào có thể đền tội ông được, dù ông làm bao nhiêu việc ăn chay, hãm mình, bố thí, dâng cúng, cũng chẳng đáng công gì. Ông không thể cậy trong vào đâu được, chỉ có lòng thương xót vô hạn của Thiên Chúa mới cứu ông được mà thôi, nên ông đã tha thiết van xin: “Lạy Chúa, xin thương xót con. Con là người tội lỗi khốn cùng.” Lời cầu hết lòng khiêm tốn đó có sức an ủi ông ngọt ngào biết bao. Ông cảm thấy đầy lòng tin tưởng vào lòng từ bi nhân hậu của Thiên Chúa, vì ông biết rằng: “Dù tội lỗi như Aaron đúc bò vàng cho toàn dân thờ, như đại vương David giết chồng cướp vợ, đã hết lòng ăn năn sám hối, Thiên Chúa vẫn sẳn lòng tha thứ. Dù cả toàn dân bỏ Chúa, và bị quân thù bắt lưu đầy ở Babylon, lại bị thủ tướng Aman ra tay diệt trừ, trong cơn khôn cùng như thế, hoàng hậu Esthe cùng toàn dân đã biết ăn năn sám hối tội lỗi, Thiên Chúa đã ra tay giải thoát họ. Tội lỗi như dân ngoại thành Ninivê, Chúa còn thương bắt buộc ngôn sứ Giona đến rao giảng cho họ để họ biết cải tà qui chính. Chúa liền thương tha thứ cho họ. Thấy tất cả những sự kiện lịch sử thống hối đó, người thu thuế càng thêm tin tưởng vào lòng thương xót khoan dung của Thiên Chúa, ông càng đấm ngực hết lòng sám hối.
Đức Giêsu đã phê cho ông: “Người này ra về thì được nên công chính. Trái lại, người Pharisiêu thì không. Vì phàm ai tôn mình lên, sẽ bị hạ xuống. Ai hạ mình xuống, sẽ được tôn lên.”. Người ta thường nói: “Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh kẻ chạy lại.” Người phàm còn biết tha thứ cho kẻ hối lỗi, huống chi Thiên Chúa tốt lành vô cùng. Nhiều lần, Đức Giêsu đã bày tỏ cho chúng ta biết: “Thiên Chúa như mục tử nhân lành, bỏ mọi sự đi tìm chiên lạc, như người Cha đầy lòng thương xót, vui mừng đón rước và long trọng mở tiệc ăn mừng đứa con đi hoang trở về, vì “con ta đây đã chết, nay sống lại, đã mất, nay tìm thấy.” (Matthew 18:12-14;Lc 15:4-7,11-32).
Tội nặng tầy trời như tông đồ Phêrô: chối Thầy. Khi hết lòng ăn năn trở lại, Chúa đã lờ đi, không trách lại một lời, lại còn thân mật hỏi: “Này Simon, con ông Gioan, con có mến Thầy hơn các anh em này không?” Thái độ của Chúa thật vô cùng bao dung quảng đại, không miệng lưỡi nào ca ngợi cho xiết.
Thời nay, người ta xa lánh tòa giải tội, không còn lo sám hối, hoặc vì không còn tin vào Thiên Chúa từ bi hay thương xót, nên thất vọng như Giuđa, hoặc vì quá tự mãn với những tiến bộ khoa học, không cần Thiên Chúa nữa, hoặc vì khô khan lườn biếnt, thờ ơ lãnh đạm, lòng chai đá, không còn biết tội phúc nữa, đâu còn biết ăn năn sám hối !
Lạy Chúa! xin cho con biết khiêm tốn nhận ra con là người tội lỗi, yếu hèn như kẻ nghèo khó, bị áp bức, sống mồ côi góa bụa trong bài đọc 1 để con luôn luôn đấm ngực ăn năn hết lòng chạy đến cầu khẩn Chúa mọi nơi mọi lúc. Amen.
Lm Vũ Khắc Nghiêm