Đem Bình An đến cho Mọi Người Là Cách Nhận Được Bình An từ Thiên Chúa

CHÚA NHẬT 14 THƯỜNG NIÊN-C

Isaiah 66:10-14; Tv 66; Gl 6: 14-18; Lc 10: 1-12, 17-20

Ngôn sứ Isaia viết vào cuối thời kỳ đi đày ở Babylon của dân Do Thái. Ngay sau khi bị lưu đày trở về, dân Do Thái bị tai ương nặng nề làm cho đất nước bị tê liệt, nên họ nghĩ đó là do tội lỗi họ đã phạm. Bấy giờ Thiên Chúa muốn tái lập đất nước Do Thái; từ những người mất hết hy vọng. Ngôn sứ Isaia dùng lời đầy hy vọng để nói với họ.

Chúng ta thường quen dùng từ chỉ phái nam để diễn tả Thiên Chúa. Nhưng, hôm nay, Thiên Chúa được diễn tả như người mẹ nuôi nấng con đang an ủi vỗ về con mình. Tuy vậy trong kinh thánh, như Isaiah 42:14, Thiên Chúa được diễn tả như người mẹ của dân tộc Do Thái; Isaiah 49:15-16 Ngài không bao giờ quên con mình. Jêrusalem được mang hình ảnh người mẹ của dân Do Thái. Và bài đọc 1 hôm nay Thiên Chúa diễn tả theo những từ ngữ vừa nói.

Tại sao lại dùng những từ ngữ hạn hẹp để diễn tả Thiên Chúa? Thiên Chúa là Thần Linh không thuộc phái nam hay nữ. Dù vậy hàng ngày chúng ta vẫn thấy văn chương kinh thánh diễn tả Thiên Chúa thuộc phái nam; Lời văn không thể nào diễn tả được hết bản tính Thiên Chúa đối với chúng ta. Vì thế, hôm nay Isaia giúp chúng ta mở trí tưởng tượng nhìn về những hình ảnh khác. Đó có phải là việc làm của ngôn sứ không?

Nếu chúng ta cảm thấy chúng ta yếu đuối, bị kẻ thù vây chung quanh và mạnh hơn chúng ta, thì hình ảnh truyền thống trong kinh thánh diễn tả Thiên Chúa là Đấng dũng lực, có cánh tay mạnh mẽ, giúp chúng ta hăng hái tiếp tục chiến đấu. Nhưng, nói cách khác, trong hoàn cảnh sống hiện tại của chúng ta, chúng ta có thể nghĩ mình như dân Israel đã mệt mỏi, thất bại rã rời, vừa bị lưu đày nhục nhã trở về, thì chúng ta hãy nghe lời ngôn sứ Isaia nói với một dân tộc đang xây dựng lại tổ quốc mình và cậy trông vào Thiên Chúa nâng đỡ. Hôm nay Isaia trình bày Thiên Chúa như một người mẹ nuôi nấng con, ẵm con vào lòng nâng niu, an ủi vỗ về và sung sướng khi được đứa con đang cần sự giúp đỡ của mẹ.

Khi dân Do Thái đi đày về họ cảm thấy nhẹ nhàng, nhưng đất nước họ, nhất là Jêrusalem đang bị hoang tàn. Họ phải làm rất nhiều việc để gây dựng lại đất nước họ và họ cảm thấy chán nản. Nhưng Isaia muốn họ sẽ tin tưởng vào lời hứa của Thiên Chúa: “Ta sẽ hưởng nguồn phú vinh tại Jêrusalem”. Thiên Chúa sẽ ở với họ và ban sức mạnh để họ xây dựng lại đất nước họ.

Còn chúng ta, đã từng lưu lạc ở đâu về? đức tin của chúng ta có trôi dạt đi đâu không, có cảm thấy cần quay về chưa? Chúng ta có muốn trở lại những thói quen trước, Hay một tật xấu nào đó chăng? Và bây giờ chúng ta chán nản vì phải bắt đầu lại từ đầu? Chúng ta có giữ đức tin không? Nhưng không còn tinh thần và hứng thú làm con Thiên Chúa, người con mà Chúa nuôi nấng với sữa mẹ và được nâng niu vỗ về không? Vậy thì chúng ta hãy tin tưởng vào lời ngôn sứ Isaia nói với những người phải bắt đầu cuộc hành trình dài lâu. Thiên Chúa thương yêu chúng ta và sẽ chữa lành chúng ta và vui mừng đón chúng ta lưu lạc trở về, như một người mẹ âu yếm đứa con đi từ phương xa về.

Bài đọc 1 có liên quan gì đến bài phúc âm chăng? Các môn đệ có phải là những người được hưởng sự bảo bọc của Thiên Chúa qua Đức Giêsu không? Các ông có phải là những người đã bị gởi đi đến những nơi từ chối họ không? Ai sẽ nâng đỡ họ, những người “con” của Đức Giêsu, khi họ phải ra đi một mình? Thật ra thì họ mới bắt đầu sứ vụ của môn đệ và người rao giảng. Như chúa Giêsu nói, họ như những con chiên đi vào giữa bầy sói.

Tệ hơn nữa, các ông lại không nên mang theo những đồ dùng cần thiết lúc đi đường. “Đừng mang theo túi tiền, bao bì, giày dép. Cũng đừng chào hỏi ai dọc đường”. Vậy các ông có phải là những người đi đường có đủ hành trang chưa? Đừng chào hỏi ai dọc đường? Thật là trái với phong tục của người vùng Trung Đông vui vẻ đón chào khách! Tại sao lại phải vội vàng thế? Các ông có việc khẩn cấp quan trọng phải làm và họ phải bắt tay vào việc. Họ là những người mang bình an đến một thế gian đầy xáo trộn cần hoà bình. Họ là những người loan báo sự hiện diện của Thiên Chúa, và sự quan tâm của Thiên Chúa đối với những người đã từ bỏ Thiên Chúa và sống đơn độc vì “Nước Thiên Chúa đã gần đến”.

Các môn đệ đi loan báo “sự bình an” và Thiên Chúa đã đến gần (“Nước Thiên Chúa đã gần đến”), trông giống như hình ảnh một người phụ nữ mà tôi biết. Chúng tôi gọi bà là Maria. Bà ta có một người bạn từ hồi còn nhỏ, tên là Evelyn. Bà Evelyn đã 60 tuổi, và đã ở nhà dưỡng lão được 15 năm rồi, vì bệnh teo cơ. Cách đây vài năm bà Evely cố gắng tự sinh hoạt một mình, nhưng bà không thể làm được. Bà ta chán nản và biết rằng e phải sống thế này đến hết đời trong nhà dưỡng lão.

Bà Evely không có gia đình thân thuộc nào, đã mất liên lạc với bạn bè cũ, họ có gia đình riêng và rất bận rộn. Nhưng có bà Maria đến thăm bà Evelyn một tuần một lần hay hai lần, và mua cho bạn một ít quà, ủi áo quần cho bạn vì (bà Evely luôn luôn muốn ăn mặc tử tế). Bà Maria dọn dẹp phòng cho bà Evelyn và đôi khi nói chuyện vui đùa với bà ta.

Đến mùng 4 tháng 7 này, người Mỹ chúng ta sẽ mừng lễ độc lập. Chúng ta rất hãnh diện về sự tự do chúng ta đã hưởng. Chúng ta có rất nhiều điều làm chúng ta tự hào. Chúng ta làm việc rất nhiều và chúng ta vui nhận những thành quả chúng ta đã làm được. Nhưng bà Maria đi thăm bà Evelyn nhưng không giúp được gì nhiều. Bà Maria không thể nào thay đổi hoàn cảnh của bà Evelyn, như làm cho bà Evelyn khoẻ ra và ngày nào đó sẽ ra khỏi nhà dưỡng lão. Bà Evelyn cảm thấy mình như bị cắt đứt mọi liên hệ với đời sống trước đây, cũng như dân Israel bị đi đày ở Babylon.

Bà Maria là tín hữu tốt, thường đi nhà thờ. Bà sẽ nghe bài phúc âm chủ nhật này. Dù bà ta không nghĩ gì về công trạng việc mình làm, nhưng bà chính là người được Chúa Giêsu chọn “làm thợ gặt”. Bà ta vào phòng một người sống cô đơn. Một lời nói đùa, một cái ôm thắm thiết, một nụ cười hiền hậu và lời nói “bình an cho nhà này”. Rồi đến để đi dọn dẹp phòng, đem đến vài cái bánh ngọt và đọc giùm vài lá thơ của bạn bà Evelyn, đó chính là bà Maria đem bình an đến cho bà bạn mình ngày hôm ấy. Trong tuần đôi khi bà Marai gọi điện thoại đến bà Evelyn giúp giảm bớt nỗi cô đơn, và trông mong gặp lại bà Maria trong tuần.

Điều gì đã làm bà Maria lái xe từ bên này qua bên kia thành phố, bỏ ra ít tiền mua quà, làm bánh ngọt, giặt áo quần cho bà Evely? Chúng ta biết rõ câu trả lời, nhờ chúng ta nghe bài phúc âm hôm nay. Người chủ ruộng lúa chín đã giúp bà Maria làm những việc thiện ấy. Thánh Linh của Chúa Giêsu đã mở mắt bà Maria để bà trông thấy; mở trái tim bà để bà ta cảm nhận; mở ý muốn bà ta để bà ta dấn thân, không lui bước né tránh phục vụ một người mà có lẽ không thể trả ơn lại được.

Không phải vì bà Maria đem chút ít quà cho bà Evelyn mà bà Maria được đón tiếp niềm nỡ. Khi Chúa Giêsu nói “đừng mang theo túi tiền, bao bì, giày dép”, Chúa Giêsu muốn nhắc nhở những người Chúa gọi là Ngài sẽ đi cùng họ để giúp việc họ làm có kết quả mỹ mãn. Chính Chúa Giêsu là quà mà các môn đệ mang theo.

Nhưng chúng ta hãy nghĩ đây không phải là việc làm một chiều. Trong phòng bà Evelyn có ít hình ảnh đạo được đem từ nhà vào. Bà Evelyn thường lần hạt mân côi và đọc kinh thánh. Bà Maria nói là bà ta ngưỡng mộ và học hỏi nơi bà Evelyn nhiều điều về đức tin nhờ sự kiên trì và tánh vui vẻ của bà Evelyn. Bà Evelyn thường nói với Bà Maria rằng “Chúa chúc phúc cho bạn” và bà Maria cảm thấy mình được phước Chúa ban. Mỗi khi bà Maria ra về, bà ta cảm thấy bình an về sự thăm viếng đó. Bà Maria lại nói là bà ta nhìn đời sống của mình bằng khái niệm khác. Bà ta đã biết điều gì là quan trọng và bà ta không còn để ý đến những chuyện vụn vặt như trước, cũng nhờ bà Evelyn.

Cũng như Chúa Giêsu đã nói “Vào bất cứ nhà nào, trước tiên hãy nói bình an cho nhà này. Nếu ở đó có ai đang hưởng bình an, thì bình an của anh em sẽ đến đậu trên người ấy…” Tôi nghĩ chúng ta có thể nói “Nếu có người bình an ở đó, thì bình an của người đó sẽ đến đậu trên chúng ta nữa…” Có lẽ hôm nay chúng ta nên xin Thánh Linh Chúa Giêsu: “làm sao con có thể đem lời chúc bình an của Chúa Giêsu đến cho những người cần được bình an?” Chúng ta cũng có thể hỏi Chúa Thánh Linh “con sẽ được gọi đi đâu?” Và “Con sẽ nên bỏ lại những điều gì: cử chỉ gì, những do dự gì; những sợ hãi gì; những lo lắng gì; để con có thể phản chiếu hình ảnh sự bình an của Chúa Giêsu?

Lm. Jude Siciliano, OP
Chuyển ngữ: FX Trọng Yên, OP
Isaiah 66:10-14
View in: NAB
10Rejoice with Jerusalem, and be glad with her, all you that love her: rejoice for joy with her, all you that mourn for her.
11That you may suck, and be filled with the breasts of her consolations: that you may milk out, and flow with delights, from the abundance of her glory.
12For thus saith the Lord: Behold I will bring upon her as it were a river of peace, and as an overflowing torrent the glory of the Gentiles, which you shall suck; you shall be carried at the breasts, and upon the knees they shall caress you.
13As one whom the mother caresseth, so will I comfort you, and you shall be comforted in Jerusalem.
14You shall see and your heart shall rejoice, and your bones shall flourish like an herb, and the hand of the Lord shall be known to his servants, and he shall be angry with his enemies.
Isaiah 42:14
View in: NAB
14I have always held my peace, I have I kept silence, I have been patient, I will speak now as a woman in labour: I will destroy, and swallow up at once.
Isaiah 49:15-16
View in: NAB
15Can a woman forget her infant, so as not to have pity on the son of her womb? and if she should forget, yet will not I forget thee.
16Behold, I have graven thee in my hands: thy walls are always before my eyes.