Thứ Ba Tuần 19 TN1.
Bài đọc: Deuteronomy 31:1-8; Matthew 18:1-5,12-14.
Thế gian thích có địa vị và quyền hành để được nổi tiếng và được phục vụ. Chúa Giêsu dạy các môn đệ phải khiêm hạ và phục vụ thì mới có thể vào Nước Trời.
Các Bài Đọc hôm nay dẫn chứng Thiên Chúa yêu thương và bảo vệ những người yếu đuối và tin tưởng nơi Thiên Chúa. Trong Bài Đọc I, ông Moses khuyên dân chúng hãy đặt trọn niềm tin nơi Thiên Chúa và ông Joshua, người Thiên Chúa chọn để thay thế ông Moses. Ngài sẽ lãnh đạo và đưa dân vào vùng đất mà Ngài đã hứa với các tổ-phụ của họ. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu dạy dỗ các môn đệ phải sống ngược lại với những tiêu chuẩn và giá trị của thế gian để được vào Nước Trời.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Ông Moses chuẩn bị cho con cáiIsrael tiến vào Đất Hứa.
1.1/ Ông Moses nói những lời từ biệt với con cái Israel: Ông Moses cho tập họp toàn thể con cái Israel và nói những lời này với họ: Hôm nay tôi đã được một trăm hai mươi tuổi, tôi không thể đi ra đi vào được nữa, và Đức Chúa đã bảo tôi: “Ngươi sẽ không được sang qua sông Jordan kia.”
Khi ông Moses dẫn con cáiIsraelra khỏi Ai-cập, ông đã 80 tuổi. Sau 40 năm chịu thanh luyện trong sa mạc với họ, đến nay ông đã 120 tuổi. Tuổi già đã làm ông không thể đi lại được nữa. Ông Moses biết: để tiến vào Đất Hứa, con cáiIsraelcần một người lãnh đạo trẻ trung và khỏe mạnh; chứ không thể theo một người già yếu ớt như ông. Để chuẩn bị cho con cáiIsraelvào Đất Hứa, ông Moses tuyên bố với dân chúng họ sẽ có hai nhà lãnh đạo:
(1) Thiên Chúa là Người sẽ dẫn dân vào Đất Hứa: Ông Moses và toàn dân dư biết sức mạnh của con cái Israel không đủ để chống cự với sức mạnh của các dân tộc đang sống trong Đất Hứa; vì thế, ông Moses bảo đảm với dân chúng một điều tối quan trọng: “Chính Đức Chúa, Thiên Chúa của anh em, sẽ dẫn đầu anh em sang qua sông, Người sẽ tiêu diệt các dân tộc ấy cho khuất mắt anh em, để anh em chiếm đất của chúng.”
(2) Joshua sẽ là người lãnh đạo dân vào Đất Hứa: Thiên Chúa hành động theo cách thức của con người như Ngài đã từng hành động qua ông Moses để truyền lệnh cho dân chúng; vì thế, ông Moses loan báo cho dân nhà lãnh đạo mới sẽ thay thế ông: “Chính ông Joshua sẽ dẫn đầu anh em sang qua sông, như Đức Chúa đã phán.”
1.2/ Ông Moses khuyên bảo con cáiIsrael: Để vượt qua sôngJordanvào Đất Hứa Canaan, con cáiIsraelphải băng qua đất của hai vua người Amorites là Sihon và Og. Ông Moses muốn dùng chiến thắng này để khuyến khích con cáiIsraelđặt trọn vẹn tin tưởng vào Thiên Chúa: “Người đã tiêu diệt chúng. Đức Chúa sẽ trao các dân tộc ấy cho anh em, và anh em sẽ xử với chúng theo như tất cả mệnh lệnh tôi đã truyền cho anh em.”
(1) Lời khuyên cho dân chúng: Ông Moses biết rõ lòng dân vì đã cùng họ đương đầu với nghịch cảnh trong suốt 40 năm trong sa mạc; ông biết dân chúng rất yếu đuối khi phải đương đầu với nguy hiểm, nên ông khuyên họ: “Mạnh bạo lên, can đảm lên! Đừng sợ, đừng run khiếp trước mặt chúng, vì chính Đức Chúa, Thiên Chúa của anh em, đi với anh em; Người sẽ không để mặc, không bỏ rơi anh em.”
(2) Lời khuyên cho Joshua, người sẽ thay ông lãnh đạo dân chúng: Người lãnh đạo khôn ngoan và thương dân thật là người biết chuẩn bị kiếm người thay thế mình trong tương lai và chuẩn bị lòng dân để chấp nhận người kế vị mình; chứ không vô trách nhiệm để dân bị thiệt thòi vì người lãnh đạo không có bản lãnh. Ông Moses đã chuẩn bị cho ông Joshua thay thế ông; vì thế, ông Moses gọi ông Joshua lại, và nói với ông trước mặt toàn thểIsrael: “Mạnh bạo lên, can đảm lên! Chính anh sẽ cùng với dân này vào đất Đức Chúa đã thề với cha ông họ rằng Người sẽ ban cho họ; chính anh sẽ cho họ hưởng đất ấy làm gia nghiệp. Chính Đức Chúa đi phía trước anh, chính Người sẽ ở với anh; Người sẽ không để mặc, không bỏ rơi anh. Đừng sợ, đừng hãi!”
2/ Phúc Âm: Ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người lớn nhất Nước Trời.
2.1/ Khiêm nhường là điều kiện để được vào Nước Trời.
(1) Tham vọng của con người: Các môn đệ lại gần hỏi Đức Giêsu rằng: “Thưa Thầy, ai là người lớn nhất trong Nước Trời?” Các môn đệ hỏi câu hỏi này vì các ông đã quá quen với tiêu chuẩn và giá trị của thế gian: tiêu chuẩn của thế gian là địa vị, danh vọng, và quyền hành; người có giá trị là người có địa vị và quyền hành lớn nhất, chẳng hạn như vua hay một nguyên thủ của quốc gia. Có thể nói mục đích của các môn đệ khi theo Chúa lúc đầu là để được cùng thống trị với Chúa, khi Ngài khôi phục vương quốcIsrael. Tham vọng này được chứng minh khi mẹ và hai anh em Giacôbê và Gioan đến xin Chúa cho một người ngồi bên phải và một người ngồi bên trái Chúa khi Ngài trị vì. Mười tông-đồ kia bất mãn với hai anh em về yêu cầu này.
(2) Điều kiện để được vào Nước Trời: Đức Giêsu liền gọi một em nhỏ (paidi,on) đến, đặt vào giữa các ông và bảo: “Thầy bảo thật anh em: nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời. Vậy ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người lớn nhất Nước Trời.” Hai tư tưởng chính Chúa Giêsu muốn các môn đệ hiểu ở đây: Thứ nhất, tiêu chuẩn và giá trị của Nước Trời hoàn toàn khác với tiêu chuẩn của thế gian. Thứ hai, để được vào Nước Trời, con người phải hạ mình và trở nên như một trẻ nhỏ.
2.2/ Người mục tử nhân lành: Vẫn trong chiều hướng dạy dỗ các môn đệ làm quen với tiêu chuẩn và giá trị của Nước Trời, Chúa Giêsu tiếp tục dạy các ông hai bài học:
(1) Đừng khinh thường kẻ bé mọn: “Anh em hãy coi chừng, chớ khinh một ai trong những kẻ bé mọn này; quả thật, Thầy nói cho anh em biết: các thiên thần của họ ở trên trời không ngừng chiêm ngưỡng nhan Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.”
Thế gian chú trọng đến những người có địa vị, quyền thế, và giầu có; Chúa dạy các môn đệ phải thương xót và săn sóc những kẻ bé mọn (mikro,j). Tĩnh từ Hy-lạp dùng như danh từ ở đây khác với danh từ dùng cho trẻ nhỏ ở trên (paidi,on), tĩnh từ này được dùng để chỉ:
– những người có thân hình nhỏ bé: trẻ thơ, người lùn;
– những người không quan trọng, không có địa vị trong xã hội, người nghèo khó, thất học.
Người môn đệ của Đức Kitô phải biết đứng về phía những kẻ cô thân cô thế để bênh vực và giúp đỡ họ như những con cái của Thiên Chúa. Mỗi người này đều có một thiên thần hộ thủ để bênh vực cho họ trước Thiên Chúa. Ai khinh thường và làm hại họ, thiên thần sẽ tường thuật cho Thiên Chúa (x/c Tobit 3:8-9,12:12-14).
(2) Phải đi tìm con chiên lạc: Chúa tiếp tục dạy các môn đệ: “Anh em nghĩ sao? Ai có một trăm con chiên mà có một con đi lạc, lại không để chín mươi chín con kia trên núi mà đi tìm con chiên lạc sao? Và nếu may mà tìm được, thì Thầy bảo thật anh em, người ấy vui mừng vì con chiên đó, hơn là vì chín mươi chín con không bị lạc.”
Người của thế gian chú trọng đến đám đông để được phổ thông và nổi tiếng; họ không thể hiểu nổi tại sao lại bỏ 99 con chiên trên núi để đi tìm con chiên lạc. Thiên Chúa như một người cha yêu thương chú trọng đến từng cá nhân một, nhất là những con chiên bị lạc đường. Ngài biết từng con chiên, yêu thương từng con chiên, không thỏa mãn cho đến khi tìm được con chiên lạc, và chỉ vui mừng khi thấy tất cả chiên được qui tụ về một đàn dưới quyền của một Chúa chiên.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Chúng ta phải luôn biết khiêm nhường, không cậy dựa vào sức mình; nhưng biết trông cậy nơi sức mạnh và tình thương của Thiên Chúa.
– Chúng ta phải đứng về phía những người bị bỏ rơi để bênh vực và giúp đỡ họ.
LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP
loinhapthe.com