Chúa Nhật XXVI Thường Niên B
Cuộc sống nào cũng có luật lệ cần phải tuân theo. Lỗi luật nhẹ thông thường mình có tha thứ cho mình dễ dàng nhưng khi bất tuân lỗi nặng, nếu tránh không bị phạt cũng sống trong phập phồng lo sợ hay ít nhất là áy náy. Điều này áp dụng cho cả đạo lẫn đời. Lo lắng vì nếu không ai biết thì mình biết, trời biết. Lo lắng vì mình không thể lừa dối mình. Lo lắng trở nên trầm trọng hơn khi điều sai trái đó gây thiệt hại vật chất nặng nề hay thiệt hại đến sinh mạng người khác.
Luật lệ ra đời vì có kẻ lỗi luật nên mới có người làm luật. Điều này xem ra không phải thế bởi trước khi có luật trên văn bản đã có luật bất thành văn. Luật thành văn đến từ bên ngoài, do luật lệ người lãnh đạo đưa ra trong khi luật bất thành văn đến từ trong, có sẵng trong tim, óc con người, có trước luật thành văn. Dù luật chưa được viết thành văn bản nhưng tự thâm tâm người ta biết phân biệt đúng sai, phải, trái mà chúng ta quen gọi là tiếng nói của lương tâm. Nghe theo tiếng nói lương tâm làm đúng tâm hồn thanh thản; chống lại, cưỡng lại, từ chối nghe tiếng lương tâm, cố tình làm sai lương tâm hướng dẫn, tâm hồn bị dày vò, dằn vặt, cắn rứt, bối rối. Vì có luật thành văn nên cần có người thi hành luật. Như thế sẽ có người giữ luật và người thi hành luật. Cả hai đều có thể sai lầm khi ứng dụng luật vào thực tế cuộc sống.
Các tông đồ Đức Kitô trên đường đi gặp một người không thuộc nhóm các ông nói về Đức Kitô các ông đã ngăn cấm không cho họ nói về Ngài. Chúng ta không rõ họ nói tốt hay xấu Đức Kitô. Theo suy đoán có lẽ người lạ mặt này nói tốt về Ngài nhưng các tông đồ ngăn cấm họ. Chúng ta biết chuyện vì các tông đồ thuật lại cùng Đức Kitô. Các ông nghĩ mình làm điều đúng. Đức Kitô nói cho các ông biết không nên ngăn cấm họ. Ngài hiểu các tông đồ làm vì tâm tình ngay lành, làm vì tự phán đoán đó là diều tốt lành, nên làm. Dù với ý ngay lành, tốt lành cũng có thể sai. Đức kitô không khiển trách nhưng nhắc cho các ông biết dù người lạ mặt không thuộc trong nhóm nhưng vẫn có quyền chia sẻ vinh hạnh của Thầy. Điều này cho thấy Ngài không thuộc về thế gian như chính Ngài có lần tuyên bố. Ngài cũng không thuộc về phe này, nhóm kia nhưng bất cứ ai yêu mến Ngài, tuân giữ lời Ngài đều là người thuộc về Đức Kitô. Ngài không thuộc về phe, nhóm nhưng chúng ta thuộc về Ngài. Xưa kia các tông đồ loại bỏ người không thuộc nhóm và Đức Kitô nói họ làm vậy là sai. Ngày nay chúng ta gọi người không thuộc vào Giáo Hội Kitô giáo là ngoại đạo, lối gọi này sai lầm thứ nhất vì tạo tinh thần chia rẽ, dù là vô tình với í ngay lành cũng không thể chấp nhận được. Thứ hai gây nên một hiểu lầm mà chính Đức Kitô cố tránh đó là cho rằng Ngài thuộc nhóm này, phe nọ. Ngài không thuộc phe nhóm nào cả nhưng bất cứ ai ăn ngay ở lành, sống hiền hoà, chân thành thực thi luật yêu thương, ăn ở bác ái, hiền hoà đều thuộc về Đức Kitô. Đây chính là căn bản giáo huấn Ngài truyền dậy và căn bản này được viết vào tâm hồn con người. Luật bất thành văn này không viết bên ngoài nhưng khắc sâu trong tâm con người. Luật này sống động và rất thực đến nỗi bất cứ khi nào ta làm điều sai trái luật đó đền lên tiếng ngăn cản. Chúng ta có nghe theo tiếng nói đó hay không lại là chuyện khác nhưng luật đó, tiếng nói đó không bao giờ ngủ yên để con người làm trái luật yêu thương trong tâm hồn.
Đừng tự biện hộ, đừng tự bào chữa, đừng đổ thừa tại người này hay tại hoàn cảnh tất cả những điều đó chỉ là cách tự lừa dối mình.
Lm Vũ Đình Tường
TiengChuong.org