Ngày Mồng Bốn: Vết thương ở Trái Tim Chúa Giêsu có nước và máu chảy ra

Khi Chúa Giêsu đã tắt thở trên thánh giá, quan cai thành và mọi người Dothái đã về, chỉ còn Ðức Mẹ, thánh Gioan và ít người nữ ở lại khóc lóc. Giữa cơn thảm sầu, một người lính chạy tới, thấy Chúa Giêsu đã tắt thở, liền cầm ngọn giáo đâm vào Trái Tim Người. Ngọn giáo rút ra, nước và máu chảy theo.

Đây là mầu nhiệm của lòng Thương xót Chúa, muốn mở Trái Tim mình, để chúng ta được an nghỉ trong đó như ở trong một đồn vững chắc.

Nước ấy tượng trưng phép Rửa tội có sức rửa sạch mọi tội và làm cho ta trở nên con cái Thiên Chúa . Nước ấy có sức làm cho ta ước ao sự trên trời và khinh chê mọi thèm khát cùng những sự vui sướng thế tục.

Máu bởi Trái Tim Chúa Giêsu là giá chuộc tội nhân loại. Máu Abilê kêu nài tới tòa Chúa để phạt Cain, nhưng Chúa Cha thấy máu Con mình kêu tới, liền nguôi cơn giận và thương xót tội nhân.

Thánh Bonaventura suy tưởng đến vết thương Trái Tim Chúa Giêsu, đã than thở rằng: “Lạy Chúa, Chúa chịu chết cho chúng con được sống, vết thương Trái Tim Chúa chữa lành những vết thương linh hồn chúng con, máu chảy ra đã giao hòa chúng con với Chúa Cha để cứu linh hồn chúng con”.

Thánh tích:

Năm 325 hội Công đồng Nicea, có 300 giám mục, có cả vua Constantinô và thánh Athanasiô tới dự. Đang lúc hội, thánh Athanasiô kể truyện này:

Trong tỉnh Beyrouth nước Syria, có nhiều người Dothái sinh sống ở đấy. Có một người Công giáo thuê nhà gần phố họ, lập một bàn thờ và treo ảnh Chúa Giêsu rất đẹp.

Sau mấy năm buôn bán phát tài, người ấy thuê nhà lớn hơn ở phố khác. Khi dọn nhà đi, người ấy quên không đem theo ảnh Chúa về nhà mới. Ngày hôm sau có người Dothái đến ở nhà ấy. Khi vào nhà, thấy ảnh Chúa Giêsu treo ở đấy, hắn liền chửi bới Chúa Giêsu thậm tệ. Những người hàng xóm kéo lại rất đông. Chúng thấy ảnh Chúa Giêsu liền nổi giận và chửi rủa một lúc lâu, nhưng không phạm gì tới ảnh thánh. Bấy giờ có một thầy cả Dothái bảo chúng rằng:” Chúng ta hãy giày xéo ảnh này đi”. Mọi người đều ưng thuận, họ trèo lên bàn thờ kéo ảnh xuống, lấy chân đạp lên ảnh và khạc nhổ vào mặt Chúa Giêsu . Có người lấy roi đánh, có người lấy đinh đóng và lấy kim nhọn chọc nát cả mặt Chúa. Sau cùng, một người rút dao đâm vào cạnh sườn Chúa 2, 3 cái. Lạ thay! vừa rút dao ra liền có nước và máu chảy ra. Bấy giờ mọi người khiếp sợ không ai dám chửi nữa. Thầy cả Dothái nói rằng:” Nghe đâu máu Giêsu thiêng lắm, ta hãy hứng lấy để chữa bệnh”. Chúng liền hứng lấy, rồi đem ảnh và máu đã hứng được về nhà hội, kêu gọi bệnh nhân đến để chữa. Được tin mừng, tất cả những người có bệnh tật đều tới: kẻ bất toại, câm điếc, mù lòa, bị quỉ ám và nhiều thứ bệnh khác đều kéo đến chật nhà hội. Thầy cả Dothái lấy máu và nước ấy mà bôi cho những người bệnh tật, khi bôi cho người nào, người ấy được khỏi ngay.

Thấy những  phép lạ rõ ràng ấy, chúng sợ và khóc lóc đấm ngực ăn năn tội. Mọi người già trẻ lớn bé đều sấp mình xuống đất lạy ảnh Chúa Giêsu.  Họ đem ảnh Chúa và máu còn lại cho Đức giám mục. sau khi nghe biết mọi điều, đức giám mục tạ ơn Chúa và dạy đạo cho mọi người Dothái ở thành ấy. Ít tuần sau, họ  được lãnh Bí tích Rửa tội, và giữ đạo sốt sáng vững vàng.

Tr Trước | Mục Lục | Tr Sau