Nhận Lấy Thánh Thể – Nhận được Cuộc Sống Đời Đời


Chúa Nhật 19 Thường Niên B

(I V 19:4-8; Tv 34; Êphêsô 4: 30-5:2; Ga 6: 41-51)

Chúng ta gặp Êlia giữa chặng đường thân thể rả rời. Êlia ở trong sa mạc, ai đưa ông đến đó? Tại sao ông lại xin cho được chết đi? Trong chúng ta, ai đã cầu xin được chết đi, có phải là những người chán nản khi sự sống không còn ý nghĩa nữa, không có tương lai? Nói đến sự nghèo khó, sự sợ hãi, Và Êlia trong cơn tuyệt vọng Ông lớn tiếng kêu “…Bây giờ xin ĐỨC CHÚA lấy mạng sống con đi, vì con chẳng hơn gì cha ông của con.”.

Êlia chạy trốn vào sa mạc để tìm đường sống. Trước đó ông ta thắng những 450 tiên tri của Ba-an trên núi Các-men (1V 18:40). Các tiên tri Ba-an do hoàng hậu I-de-ven đem đến cho dân Israel, và thề rằng Êlia sẽ bị giết. Vì thế Êlia sợ chạy vào sa mạc, và ông ta đói và mệt lã do thi hành nhiệm vụ ngôn sứ. Ông ta chán ngán việc nói tiên tri và muốn chết đi.

Câu chuyện tiên tri Êlia nhắc đến câu chuyện dân Israel làm nô lệ ở Ai Cập. Họ không còn hy vọng gì nữa cho đến khi Thiên Chúa cứu họ. Thiên Chúa đưa họ vào sa mạc, và ở đó trong sự cực khổ để họ hiểu nhiều về Thiên Chúa cũng như câu chuyện đã xảy ra cho Êlia trong sa mạc. Sách I Vua liên hệ câu chuyện Êlia với câu chuyện dân Israel như sau: Êlia trong sa mạc than phiền với Chúa, ông ta có bánh ăn và sẽ phải tiếp tục lên đường đi tiếp. Ông ta đi 40 ngày và 40 đêm cho đến núi Thánh. Cũng như dân Israel phải ở trong sa mạc 40 năm.

Qua câu chuyện của Êlia, chúng ta có thấy được Thiên Chúa là đấng nhân từ không? Ông ta than phiền với Chúa về những cực khổ, sao nó không biến đi, và ông vẫn phải đứng dậy đi tiếp chặng đường dài cho đến núi Thánh. Và sự khó khăn vẫn còn, nhưng Thiên Chúa đồng hành với ông và thêm sức cho ông qua bánh và nước để ông thi hành sứ vụ.

Thời nay mọi người cũng có thể cảm nhận được câu chuyện dân Israel và tiên tri Êlia trong sa mạc. Trong mỗi thế hệ chúng ta sống đều gặp những lúc khó khăn không vượt qua được. Như tình hình kinh tế suy thoái làm nhiều người chán nản, kể cả những người trước kia cảm thấy mình đầy đủ. Cũng như Êlia, nhiều người đang lo sợ vì bị lạc lõng và chán nản.

Một Thiên Sứ phải chỉ cho Êlia thấy của ăn ngay trước mắt ông. Tôi tự hỏi Thiên Chúa cho chúng ta của ăn gì trên chặng đường dương thế này? để thêm nguồn lực nuôi sống chúng ta mà chúng ta không nhìn thấy? Có phải Thiên Chúa cho chúng ta một người bạn đường kiên nhẫn, thân yêu và trung thành, hoặc một đồng nghiệp giúp đỡ chỉ bảo cho chúng ta nơi sở làm; một thầy giáo dạy phụ đạo; một bác sĩ, y tá tận tụy; một thân nhân giúp chúng ta tiền bạc cho qua ngày khó khăn v.v…? Trong sa mạc Thiên Chúa cho chúng ta của ăn đơn sơ, như Êlia được thấy “bánh nướng trên những hòn đá nung và một hũ nước”. Trong Thánh Lể hôm nay, chúng ta xin được mở mắt để trông thấy của ăn Thiên Chúa đặt trước mặt chúng ta. Khi chúng ta mở mắt nhìn thấy của ăn đó thì chúng ta sẽ biết được “Bánh Hằng Sống” của Thiên Chúa chúng ta.

Trong 3 Chúa Nhật vừa qua chúng ta được nghe Phúc âm chương 6 của thánh Gioan nói về “Bánh Hằng Sống”. Cho đến hôm nay Thánh Gioan nói đến chủ đề lòng tin vào Chúa Giêsu. Phúc âm chưa nói đến bánh trong phép Thánh Thể. Câu cuối cùng của Phúc âm hôm nay nói đến phép Thánh Thể và kế đó chúng ta thử đặt câu hỏi là: chúng ta có tin vào Chúa Giêsu hay không? Nếu chúng ta trả lời “tin” thì câu hỏi tiếp theo là: Đức tin đó sinh ơn ích gì cho đời sống hàng ngày của chúng ta? Chúng ta có khác biệt gì với người khác khi chúng ta tin Chúa Giêsu?

Chúa Giêsu xưng mình là “Bánh Hằng Sống”. Có phải Ngài nói về “sự sống” thường ngày như ăn uống, ngủ, thở phải không? Tôi không nghĩ như vậy. Tôi nghĩ Chúa Giêsu là bánh nuôi dưỡng chúng ta có “sự sống” đặc biệt của Ngài mà tự chúng ta không thể có được, vì Chúa Giêsu muốn lối sống riêng tư của chúng ta chết đi để có sự sống của Ngài: là sự sống tha thứ, thương yêu, tin tưởng và phục vụ. Nhưng chính Ngài cho biết là Thiên Chúa đã mời gọi chúng ta đến với chính đức tin nơi Chúa Giêsu; với lời dạy của Ngài; chúng ta sẽ giữ vững được sự sống của chúng ta.

Chúa Giêsu là “Bánh” của sự sống mới, một sự sống mà chúng ta không tự có được. Nhưng chúng ta lãnh nhận sự sống đó bởi Đức Chúa Cha, người cha luôn cho con cái của ăn. Thiên Chúa thương tất cả các con cái Người, và tất cả mọi người đều là con của Thiên Chúa. Nhờ có đức tin vào Chúa Giêsu, chúng ta được mời gọi sống sự sống của Ngài trong thế gian này. Chúng ta sẽ sống như thế nào? Các bài đọc hôm nay cho biết là chúng ta không bị bỏ rơi trong sa mạc, và Ngài, luôn đồng hành với chúng ta, sẽ nuôi dưỡng chúng ta trên từng bước đường chúng ta đi.

Đức tin chúng ta được lãnh nhận không phải chỉ để cho riêng chúng ta. Chúng ta có trách nhiệm phải chia sẻ niềm tin ấy qua lời nói và việc làm. Thiên Chúa ban của ăn cho dân Israel, và tiên tri Êlia trong sa mạc. Chúa Giêsu cũng ban của ăn cho dân chúng. Chính trong sa mạc là nơi chúng ta cần có của ăn, vì chúng ta không tự chúng ta tìm của ăn được. Chúa Giêsu ban của ăn cho chúng ta qua lời Ngài giảng dạy và qua sự sống Ngài cho chúng ta.

Chúng ta thường nghĩ đời sống Kitô Hữu đòi hỏi rất nhiều, và thật như thế. Chúng ta phải quên mình. Nhưng trước khi chúng ta làm việc đó thì hôm nay các bài đọc nhắc chúng ta nhớ là Thiên Chúa đã làm mẫu trước cho chúng ta. Ngài đã cho Ngôi Lời làm người là Chúa Giêsu ở với chúng ta, để mời gọi chúng ta đến với Chúa Giêsu, và qua Chúa Giêsu đến với Thiên Chúa. Đối với những ai đáp lại lời mời gọi này, Thiên Chúa sẽ ban của ăn mà người đi trong sa mạc cần, đó là “Bánh Hằng Sống”.

Niềm tin vào Chúa Giêsu không dựa trên các tín điều hay học thuyết. Không cần phải thông tuệ. Theo bài Phúc Âm hôm nay, Chúa Giêsu mời gọi chúng ta, trước tiên là liên hệ mật thiết với Ngài. “Thật tôi bảo thật các ông, ai tin thì được sự sống đời đời. Tôi là bánh trường sinh”. Niềm tin chúng ta vào Chúa Giêsu là một sự công nhận chính Thiên Chúa đã ban sự sống của Người cho chúng ta qua Chúa Giêsu. Chúa Giêsu đã mạc khải sự thương yêu hải hà của Thiên Chúa cho chúng ta. Thiên Chúa không bỏ rơi chúng ta đói khát trong sa mạc. Tin vào Chúa Giêsu “Bánh Hằng Sống” không phải ban cho chúng ta một đời sống dễ dàng, nhưng cam đoan là chúng ta có được sự sống của Thiên Chúa nhờ đó có năng lực và can đảm làm những việc của người Kitô Hữu trong thế gian này.

Trong Thánh lễ hôm nay, chúng ta vui mừng về tình yêu thương và sự săn sóc của Thiên Chúa đối với chúng ta qua Chúa Giêsu. Chúng ta cảm tạ vì chúng ta được lãnh nhận đức tin làm chúng ta biết được Chúa Giêsu và qua Ngài biết được Đức Chúa Cha. Đức tin chúng ta chia sẻ trong phép Thánh Thể hôm nay không làm chúng ta tốt hơn người khác, nhưng đó là một trách nhiệm, mời gọi chúng ta trở nên công cụ của tình yêu thương Thiên Chúa ở trần gian. Là dấu chỉ giao ước yêu thương của Thiên Chúa với chúng ta và giao ước ấy không hề chấm dứt được.

Bánh phải được bẻ ra. “Người đồng hành” theo tiếng Latinh là người cùng bẻ bánh với chúng ta. Chúng ta hãy nhìn chung quanh chúng ta, ai là người đồng hành qua sa mạc khắt khe này? Chúng ta sẽ bẻ bánh và chia với ai? Chúng ta cần bánh gì? Bánh của tình thương, của sự hiểu biết, của sự nâng đỡ v.v… Hay những người đó cần bánh phần xác, cần nhà ở, cần việc làm, cần nơi nương tựa v.v… Chúng ta có thể chia với họ “Bánh Hằng Sống” như thế nào?

Lm. Jude Siciliano, OP
Chuyển ngữ FX Trọng Yên, OP