Chúa Nhật 13 thường niên B
Mc 5, 21 – 43
Trong cuộc sống nhân sinh, “tứ khổ” sinh – lão – bệnh – tử luôn là mối lo canh cánh của con người. Thật vậy, bất luận là ai, địa vị thế nào, hoàn cảnh ra sao, tất cả đều phải trải qua những vấn nạn nêu trên. Vì thế, con người luôn tìm mọi phương cách để có thể giảm bớt những liên luỵ do những “vị khách không mời” cũng đến này. Người Kytô chúng ta cũng đi tìm và, chúng ta đã tìm ra phương cách hầu có thể giải trừ những vấn nạn nêu trên. Phương cách đó như thế nào? Tin mừng hôm nay giúp chúng ta tìm ra lời giải đáp.
Tin mừng hôm nay cho thấy cả hai trường hợp người đàn bà bị băng huyết ròng rã 12 năm trời và con gái ông Giaia bị bệnh thập tử nhất sinh đều hết phương cứu chữa. Chúng ta biết, theo quan niệm của người Dothái, máu huyết trong cơ thể con người tượng trưng cho sự sống. Chính máu huyết làm cho sự sống con người được tồn tại. Thế mà người đàn bà trong Tin mừng hôm nay lại bị băng huyết. Điều đó cho thấy, sự sống trong con người bà đang bị mất dần; và, cái chết chắc chắn chỉ còn là vấn đề của thời gian mà thôi. Không nói, chắc chúng ta cũng hiểu tâm trạng lo lắng nếu không muốn nói là tuyệt vọng của bà. Bởi ròng rã 12 năm trời, bà đã tìm thầy chạy thuốc, tiêu hao hết gia sản, mà căn bệnh vẫn không thuyên giảm. Lo lắng tuyệt vọng bao trùm cho đến khi bà nghe danh Chúa Giêsu.
Còn ông trưởng hội đường Dothái Giaia thì sao? Con gái rượu của ông đang nằm trên giường bệnh, đang đối diện với lưỡi hái tử thần. Dĩ nhiên căn bệnh của con gái ông cũng đã trải qua rất nhiều thầy thuốc, qua bao nhiêu lương y tài giỏi, nhưng tất cả đều bất lực. Quả thật, dù tài năng đến mấy, không ai dám nói mạnh khi đứng trước bệnh tật và sự chết. Vì thế, ông trưởng hội đường đã đến với Chúa Giêsu và điều ông muốn là xin Người dủ lòng thương, đặt tay trên người con gái yêu quý của ông để nó được cứu thoát và được sống.
Nghe biết danh Chúa, nhưng vì sợ phải phiền luỵ, vì luật Lêvi cấm không ai được đụng chạm đến bà – một con người ô uế (x. Lv 15, 19-27), người đàn bà bị băng huyết chỉ nghĩ một cách hết sức đơn sơ và mộc mạc rằng, “Tôi mà sờ được vào áo Người thôi, là sẽ được cứu”. Quả thật niềm tin đơn sơ và mộc mạc ấy lại phát sinh hiệu quả tức thì. Căn bệnh khốn khổ của bà lập tức được chữa khỏi. Và như thế cũng có nghĩa rằng, từ nay bà đã được cứu sống, và sự sống vẫn còn tồn tại trong bà. Niềm tin đơn sơ ấy của bà được Chúa Giêsu tái xác nhận khi bà lên tiếng tự nhận những ý nghĩ đã dẫn bà đến hành động và được chữa khỏi. “Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con. Con hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh”.
Còn viên trưởng hội đường Giaia thì sao? Đến với Chúa Giêsu, đặt niềm tin vào Người nhưng quanh ông vẫn còn những tiếng nói hồ nghi, khiến ông hết sức khó xử, không biết phải phân định thế nào cho phải. “Con gái ông chết rồi, còn phiền Thầy chi nữa?”. Quả thật lòng ông không rối bời và đau đớn sao được khi nghe hung tin con gái yêu của ông đã chết. Niềm đau ấy dường như tăng lên gấp bội khi ông cố công đến gặp người mà ông đang đặt hết niềm hy vọng, thế mà Người đã chậm bước, con gái ông thật xấu số. Có lẽ hiểu được nổi đau và tâm trạng hoảng loạn của ông, Chúa Giêsu đã lên tiếng trấn an. “Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi”. Vâng, chỉ đơn giản vậy thôi, con gái ông từ cõi chết đã sống lại. Bỏ qua tai những lời hồ nghi để tin vào Đấng quyền năng, con gái ông đã được cứu thoát. Cho hay, phép lạ xảy ra hoàn toàn không chỉ đến từ phía Thiên Chúa mà còn đến từ phía con người, đến từ chính niềm tin đôi khi rất đơn sơ và mộc mạc.
Có ở trong trường hợp của người đàn bà bị băng huyết cũng như của ông trưởng hội đường Dothái Giaia, chúng ta mới cảm nghiệm hết thế nào là niềm tin tuyệt đối vào Thiên Chúa. Niềm tin, tự nó là một sức mạnh tinh thần vô hình khiến chúng ta vượt thắng mọi nổi sợ hãi, vượt qua những cản trở do luật lệ quy định, vượt qua những định kiến, những hồ nghi để can đảm tín thác mọi sự vào bàn tay quyền năng của Thiên Chúa. Niềm tin của người Kytô chúng ta có đối tượng, có nguồn gốc rõ ràng chứ không phải là niềm tin mù quáng, nhất thời. Đối tượng là Thiên Chúa và nguồn gốc xuất khởi từ quyền năng vô biên của Người.
Lời Chúa hôm nay một lần nữa giúp mỗi người chúng ta duyệt xét lại niềm tin của mình vào Thiên Chúa. Hãy xem niềm tin mạnh mẽ của người đàn bà bị băng huyết và của ông trưởng hội đường Giaia để thấy được niềm tin ở nơi Thiên Chúa của chúng ta đang ở mức độ nào. Xin Chúa giúp cho niềm tin của chúng ta được lớn mạnh, để, một khi niềm tin được lớn mạnh, nó như viên ngọc quý được đặt đúng chiều và sẽ toả sáng cho muôn người.
Lm Jos. Phạm Ngọc Ngôn, Csjb