Thấy Dấu Lạ Người Làm

Chúa Nhật XVII Thường Niên B

Dấu lạ bánh ra nhiều nuôi sống dân chúng mời gọi tin vào Chúa Giêsu, Đấng có thể ban Bánh Hằng Sống cho muôn người.

Galatians 6:1-15: 1 Sau đó, Đức Giêsu sang bên kia biển bồ Galilê làng Tibêria. 2 Đông đảo dân chúng đi theo Người, bởi họ từng được chứng kiến những dấu lạ Người đã làm cho những kẻ đau ốm. 3 Người lên núi và ngồi đó với các môn đệ. 4 Lúc ấy, sắp đến lễ Vượt Qua là đại lễ của người Dothái.

 5 Ngước mắt lên, Đức Giê-su nhìn thấy đông đảo dân chúng đến với mình. Người hỏi ông Philípphê: ”Chúng ta mua bánh ở đâu cho họ ăn đây?” 6 Người nói thế là để thử ông, chứ Người đã biết mình sắp làm gì rồi.7 Ông Philípphê đáp: ”Thưa, có mua đến hai trăm quan tiền bánh cũng chẳng đủ cho mỗi người một chút.” 8 Một trong các môn đệ, là ông Anrê, anh ông Simôn Phêrô, thưa với Người: 9 ”Ở đây có một em bé có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng với ngần ấy người thì thấm vào đâu!” 10 Đức Giêsu nói: ”Anh em cứ bảo người ta ngồi xuống đi.” Chỗ ấy có nhiều cỏ. Người ta ngồi xuống, nguyên số đàn ông đã tới khoảng năm ngàn. 11 Vậy, Người cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn, rồi phân phát cho những người ngồi đó. Cá nhỏ, Người cũng phân phát như vậy, ai muốn ăn bao nhiêu tuỳ ý. 12 Khi họ đã no nê rồi, Người bảo các môn đệ: ”Anh em thu lại những miếng thừa kẻo phí đi.” 13 Họ liền đi thu những miếng thừa của năm chiếc bánh lúa mạch người ta ăn còn lại, và chất đầy được mười hai thúng. 14 Dân chúng thấy dấu lạ Người làm thì nói: ”Hẳn ông này là vị ngôn sứ, Đấng phải đến thế gian!” 15 Nhưng Đức Giêsu biết họ sắp đến bắt mình đem đi mà tôn làm vua, nên Người lại lánh mặt, đi lên núi một mình.

 

Đoạn 6:1-15 thuộc về phần thứ nhất của chương 6, ghi lại việc Chúa nuôi dân chúng. Chương nầy có thể chia làm hai phần đối xứng và liên hệ nhau: phần thứ nhất gồm việc làm bánh hoá nhiều (6:1-15) và đi trên biển (6:16-21); và tiếp theo đó là hai cuộc đối thoại liên quan đến bánh: tìm kiếm Chúa (6:22-26) và xin một dấu lạ từ trời (6:27-31); phần thứ hai là diễn từ về Bánh Hằng Sống (6:32-59); và tiếp theo là hai cuộc đối thoại liên quan đến Bánh: một số môn đệ bỏ đi (6:60-65) và nhóm Mười Hai ở lại (6:66-71).

Trình thuật 6:1-15 về việc làm bánh ra nhiều để nuôi dân chúng bao gồm: thời gian và nơi xảy ra biến cố (cc. 1-4); đối thoại giữa Chúa Giêsu và các môn đệ về vấn đề bánh cho dân chúng ăn (cc. 5-9); cách giải quyết của Người là làm bánh hóa nhiều (cc. 10-11); kết quả  là dân chúng được no nê – bánh thừa (cc. 12-13), dẫn đến phản ứng của họ là muốn tôn Người làm vua (cc. 14-15). Trình thuật nầy được đóng khung bởi hai yếu tố chủ yếu giúp hiểu nó trong ý hướng của Gioan: ”thấy những dấu lạ” (cc. 2 và14), ”Người lên núi” (cc. 3 và 15). Ngay trong những câu đầu tiên, Gioan nêu lên lý do thúc đẩy dân chúng đi theo Chúa Giêsu là ”thấy Người đã làm những dấu lạ trên bệnh nhân” (c. 2); và trong phần kết, cũng là do thấy Người đã làm dấu lạ nuôi họ no nê, họ nghĩ Người là một ngôn sứ, và muốn tôn Người làm vua (c. 14). Về phía Chúa Giêsu, Gioan trình bày Người như một vị Thầy (rabbi) khi nói ”Lên núi Người ngồi với các môn đệ” (c. 3; 6:35). ”Ngồi” là tư thế Người thường có khi Người giảng dạy (8:2; x. Mc 4:1, 9:35, Matthew 26:55, Lc 4:20, 5:3). Ngoài ra, Gioan đã trình bày tương tự như Marcô là Chúa Giêsu giảng dạy dân chúng sau khi thấy họ kéo đến với Người và trước khi làm bánh ra nhiều cho họ (x. Mc 6:34). Tuy nhiên, vì dân chúng đã không hiểu đúng Chúa Giêsu là ai (x. 6:26), Người lại rút lên núi một mình (c. 15); lần nầy là để tránh họ.

Vị trí của trình thuật nầy được đặt trong tin mừng của Gioan, khác với các tin mừng nhất lãm, cho thấy ý định của ông là trình bày Chúa Giêsu qua câu chuyện làm bánh ra nhiều như là Đấng ban Bánh Hằng Sống, chứ không nhấn mạnh Người là mục tử nuôi dưỡng đàn chiên (x. Matthew 14:13-21; Mc 6:32-44; Lc 9:10b-17); và qua đó, mời gọi dân chúng tin vào Người. Trong mạch văn rộng hơn, đoạn 6:1-15, được đóng khung bởi những lần nhắc đến Môsê như là chứng nhân cho Chúa Giêsu (5:45-47) và là người ban manna cho dân chúng trong hoang địa (6:32). Như thế, Chúa Giêsu được hình dung trong tương quan với Môsê. Như Môsê, Người ban bánh cho dân chúng (x. Dân số 11:13). Trổi vượt hơn Môsê, khi bánh ấy tự Người ban cho (6:11-12). Bánh ấy sẽ là bánh bởi trời ban sự sống, vì chính là thân thể Người (6:35); trong khi Môsê chỉ cho dân chúng manna hư nát. Như thế, khi nói Người là một ngôn sứ và muốn tôn Người lên làm vua, dân chúng chỉ nhận ra nơi Người là một Môsê khác, ngôn sứ và vua, chứ không phải là Con Thiên Chúa, được gởi đến trần gian và phải tin vào Người (x. 6:26.29). Chính vì lý do nầy mà Chúa Giêsu đã rút lên núi một mình.

Trong phần chính của trình thuật làm bánh ra nhiều (6:5-13), Gioan đã trình bày những sự kiện cách khác biệt ít nhiều so với câu chuyện ấy trong các tin mừng nhất lãm. Trước tiên, Chúa Giêsu có sáng kiến thực hiện chuyện nầy. Hầu như Người là chủ ngữ của mọi động từ trong đoạn nầy: ngước mắt lên, thấy dân chúng, hỏi Philiphê (c. 5), ra lệnh cho các môn đệ, cầm lấy bánh, tạ ơn, phân phát bánh cho dân chúng (cc. 10-11), bảo các môn đệ đi thu lượm bánh vụn (c. 12). Tiếp đến, vai trò trung gian của các môn đệ rất hạn hạn chế. Họ chỉ làm hai việc: sắp đặt chỗ ngồi cho dân chúng và đi thu lượm những mẫu bánh thừa. Sau cùng, Gioan dùng những hạn từ khác: bánh lúa mạch, cá (đã nấu chín sẳn sàng để ăn) (6:9; 21:9.13), câu trả lời của Philiphê về ”hai trăm quan tiền cũng không đủ” (c. 7) là để nhấn mạnh (x. Mc 6;37).

Chỉ mình Chúa Giêsu có thể thực hiện những dấu lạ kỳ diệu mà chẳng ai có thể làm được (3:2). Dấu lạ Người làm không chỉ để đáp ứng nhu cầu vật chất, mà còn để gây nên lòng tin nơi người nào nhìn thấy nó (2:11.23). Dấu lạ bánh ra nhiều nuôi sống dân chúng mời gọi tin vào Đấng có thể ban Bánh Hằng Sống cho muôn người.

Lm LG Đặng Quang Tiến

Galatians 6:1-15
View in: NAB
1Brethren, and if a man be overtaken in any fault, you, who are spiritual, instruct such a one in the spirit of meekness, considering thyself, lest thou also be tempted.
2Bear ye one another's burdens; and so you shall fulfill the law of Christ.
3For if any man think himself to be some thing, whereas he is nothing, he deceiveth himself.
4But let every one prove his own work, and so he shall have glory in himself only, and not in another.
5For every one shall bear his own burden.
6And let him that is instructed in the word, communicate to him that instructeth him, in all good things.
7Be not deceived, God is not mocked.
8For what things a man shall sow, those also shall he reap. For he that soweth in his flesh, of the flesh also shall reap corruption. But he that soweth in the spirit, of the spirit shall reap life everlasting.
9And in doing good, let us not fail. For in due time we shall reap, not failing.
10Therefore, whilst we have time, let us work good to all men, but especially to those who are of the household of the faith.
11See what a letter I have written to you with my own hand.
12For as many as desire to please in the flesh, they constrain you to be circumcised, only that they may not suffer the persecution of the cross of Christ.
13For neither they themselves who are circumcised, keep the law; but they will have you to be circumcised, that they may glory in your flesh.
14But God forbid that I should glory, save in the cross of our Lord Jesus Christ; by whom the world is crucified to me, and I to the world.
15For in Christ Jesus neither circumcision availeth any thing, nor uncircumcision, but a new creature.
Matthew 26:55
View in: NAB
55In that same hour Jesus said to the multitudes: You are come out as it were to a robber with swords and clubs to apprehend me. I sat daily with you, teaching in the temple, and you laid not hands on me.
Matthew 14:13-21
View in: NAB
13Which when Jesus had heard, he retired from thence by boat, into a desert place apart, and the multitudes having heard of it, followed him on foot out of the cities.
14And he coming forth saw a great multitude, and had compassion on them, and healed their sick.
15And when it was evening, his disciples came to him, saying: This is a desert place, and the hour is now past: send away the multitudes, that going into the towns, they may buy themselves victuals.
16But Jesus said to them, They have no need to go: give you them to eat.
17They answered him: We have not here, but five loaves, and two fishes.
18He said to them: Bring them hither to me.
19And when he had commanded the multitudes to sit down upon the grass, he took the five loaves and the two fishes, and looking up to heaven, he blessed, and brake, and gave the loaves to his disciples, and the disciples to the multitudes.
20And they did all eat, and were filled. And they took up what remained, twelve full baskets of fragments.
21And the number of them that did eat, was five thousand men, besides women and children.