Câu chuyện Phê-rô đi trên mặt nước để tới với thầy Giê-su thật kỳ lạ. Nếu phép lạ bánh hóa nhiều cho trên năm ngàn người được ăn no nê công khai và hoành tráng bao nhiêu, thì phép lạ này lại âm thầm, riêng tư bấy nhiêu. Nó xảy ra trong đêm vắng, cách xa bờ hàng mấy cây số, chỉ có vài môn đệ và sự việc hầu như chỉ liên quan trực tiếp tới Phê-rô, người môn đệ có lối biểu hiện niềm tin rất tiêu biểu. Thế nhưng hình như phép lạ này vẫn chỉ muốn nói lên cùng một điều với phép lạ hoành tráng trước đó. Có khác biệt chăng là ở chỗ: thay vì nhìn vào ‘Ngài chạnh lòng thương’ ở đây thái độ Phê-rô ‘nếu quả là Ngài, thì xin truyền cho con…’ trở thành trọng tâm.
Vẫn trong thái độ ‘ngài chạnh lòng thương’, lần này đức Giê-su đang ‘trên núi một mình cầu nguyện’, trước cảnh các môn đệ lênh đênh ‘xa bờ… bị sóng đánh vì ngược gió… Người đi trên mặt biển mà đến với họ’. Cũng như phép lạ hóa bánh ra nhiều, việc đi trên mặt biển, cho dầu có là một hiện tượng phi thường đi nữa thì chắc hẳn đức Giê-su không làm chỉ vì muốn chứng tỏ quyền phép ngài. Điều này càng đúng khi Mát-thêu chỉ đơn giản thuật lại ‘Khi thầy trò đã lên thuyền, thì sóng gió lặng ngay…’ mà không nhắc tới bất cứ một hành vi uy nghi nào như dịp khác truyền cho gió yên biển lặng (Mt 8, 23-27).
Đi trên mặt biển đúng là một sự kiện phi thường, nhưng nếu sánh với việc một Thiên Chúa thánh thiện, trọn tốt trọn lành mà lại đi xót thương con người tội lỗi phản nghịch thì vẫn chẳng thấm vào đâu. Phản ứng trước sự kiện này của các môn đệ cũng rất tiêu biểu: các ông cho đó là ‘ma đấy’, tức là một điều huyền hoặc khó tin, tạo sợ hãi hơn là mừng vui. Đức Giê-su chấn an các ông bằng cách giới thiệu chính con người của ngài “Cứ yên tâm, chính thầy đây, đừng sợ!” Chỉ khi đạt tới đức Giê-su hiến mình trên thập giá người ta mới có thể nhận biết tình yêu xót thương của Thiên Chúa như một điều có thật, chứ không phải mơ hồ viển vông. Toàn bộ việc nhập thể và cuộc sống của đức Giê-su không nhằm mục đích nào khác hơn là chứng minh cụ thể điều này. Có lẽ Phê-rô hiểu phần nào lời chấn an đó vì ông muốn được đến với ngài, và đến qua chính biểu hiện đi trên mặt biển – xót thương. Với lời mời gọi “cứ đến”, ông ‘từ thuyền bước xuống, đi trên mặt nước mà đến với Người’. Vào lúc đó niềm tin tuyệt đối của Phê-rô vào ‘con người Giê-su’ không có vấn đề gỉ. Do chính điều này Phê-rô đã hành động phi thường, ‘ông đi trên mặt nước’. Thế nhưng niềm tin đó không hoàn toàn ổn định và vững chắc. Chỉ cần ‘thấy gió thổi’ đủ làm ông hoảng sợ. Lúc đó xem ra sự hiện diện của con người Giê-su (xót thương) không còn đủ đối với ông. Ông muốn tìm một sự vững chãi nào khác, và thế là ‘bắt đầu chìm’. Sự cứu vớt (đồng nghĩa với sự phi thường) chỉ trở lại khi ông lại kêu nài tới lòng thương xót của thầy Giê-su: “Thầy ơi, cứu con!” Và câu quở trách đức Giê-su dành cho Phê-rô, người tín hữu tiêu biểu ấy, cũng đầy ý nghĩa: “Người đâu mà kém tin vậy! Sao lại hoài nghi? ” Phê-rô không kém tin và hoài nghi về quyền năng thầy Giê-su, cái kém tin và hoài nghi thật sự là thầy Giê-su yêu mến và xót thương ông vô bờ bến tới độ dám chết cho ông. Chính khi sợ hãi la lên “Thầy ơi, cứu con!” ông đã bộc lộ sự hoài nghi kém tin tồn tại sâu xa nơi mình. Mối hoài nghi này còn dai dẳng đeo bám Phê-rô tới độ ông dám mở miệng thề thốt “tôi thề là không hề biết người ấy!” (Mt 26,74) Chỉ khi ông nhận ra thầy Giê-su yêu thương qua khóe mắt nhân từ nhìn mình, ông ‘ra ngoài khóc lóc thảm thiết’, và mới trở thành một tín hữu thực thụ.
Thiên Chúa chạnh lòng thương xót được biểu lộ qua đức Giê-su Thập giá là quá rõ, nhưng chấp nhậm cách tuyệt đối để sống trọn vẹn điều này lại là cả một câu chuyện dài. Câu chuyện của Phê-rô chỉ là tiêu biểu, nó sẽ còn lập lại trong đời sống đức tin của mọi tín hữu qua mọi thời đại. Đức tin của tôi- một tu sĩ linh mục… cũng như của bạn… sẽ không là ngoại lệ.
Lạy Chúa, tại sao trong con còn tồn tại những nỗi sợ hãi, trong đời sống thường ngày cũng như trong đời sống thiêng liêng? Con nói là mình tới với Chúa trong Tin Mừng nhưng lại chất chứa đầy dẫy những âu lo trong lòng. Không phải con không vững tin vào quyền năng Chúa, cho bằng niềm tin vào tình Chúa thương con lại quá nông cạn và chập chờn. Giờ đây, con xin được không ngừng bái lạy lòng thương xót Chúa, đồng thời cũng biết mở miệng tuyên xưng Giê-su thập giá: “Quả thật Ngài là Con Thiên Chúa” đầy nhân ái và xót thương. Amen
Lm Gioan Nguyễn Văn Ty SDB