Trước khi bước vào cuộc thương khó, Chúa Giêsu đã cầu nguyện tại vườn Cây Dầu. Phúc Âm thánh Luca kể:
“Chúa Giêsu quỳ gối cầu nguyện rằng: ‘Lạy Cha, nếu Cha muốn, xin cho con khỏi uống chén này. Tuy vậy, xin đừng làm theo ý con, mà xin theo ý Cha’.
Bấy giờ có thiên thần từ trời hiện đến thêm sức cho Người.
Người lâm cơn xao xuyến bồi hồi, nên càng khẩn thiết cầu xin. Và mồ hôi Người như những giọt máu rơi xuống đất” (Lc 22,41-44).
2.
Suy gẫm đoạn Phúc Âm trên đây, tôi thấy Chúa muốn dạy tôi nhiều điều quan trọng về truyền giáo. Điều quan trọng nhất là phải truyền giáo cho chính tôi. Tôi sẽ không là người truyền giáo do khả năng làm, mà là do tôi phải là người thực sự vâng theo ý Chúa.
3.
Tôi nhìn thấy Chúa Giêsu.
Lúc đó Người đang hoạt động mạnh: Đi nhiều nơi. Giảng nhiều bài. Làm nhiều phép lạ. Tiếp xúc với đủ hạng người. Nói tiên tri. Từ quỷ. Được khen. Được dân chúng tìm đến.
Đang hoạt động thành công, không gì cản nổi, thì đột nhiên Chúa Giêsu tuyên bố:
“Giờ đây, Con Người được tôn vinh và Thiên Chúa cũng được tôn vinh với Người”(Ga 13,31).
Chúa Giêsu nói thế khi Người thấy thời gian dành cho hoạt động đã gần hết, để bước vào thời gian sẽ nộp mình để chịu muôn vàn đau đớn cho tới cái chết nhục nhã trên thánh giá, theo ý Chúa Cha.
Rõ ràng, Chúa Giêsu biết đó là được tôn vinh. Thế nhưng khi sắp bước vào con đường thánh giá, Người đã rất sợ. Người muốn xin Chúa Cha miễn cho Người “chén đắng” đó. Người cũng biết rõ chính nhờ thánh giá Người sắp phải vác và bị treo lên, mới là của lễ đền tội cứu chuộc cho nhiều người. Biết thế, nhưng Người vẫn sợ đau khổ của thánh giá. Nỗi sợ đó không làm cho Người bực mình với những kẻ tội lỗi.
4.
Những gì đã xảy ra cho Chúa Giêsu xưa tại vườn Cây Dầu cũng đã và đang xảy ra phần nào cho tôi từ ít lâu nay và ngay chính lúc này. Phần nào nói đây là phần rất nhỏ.
Cái sợ trong tôi, tuy chưa đến nỗi làm toát mồ hôi máu ra như Chúa Giêsu, nó cũng được tôi cảm thấy là rất khủng khiếp.
Cái sợ khủng khiếp đó làm tôi rơi vào cảnh cô đơn hãi hùng. Chúa dạy tôi hãy sống cảnh sợ hãi đó như vác một thứ thánh giá, mà chính Chúa Giêsu xưa đã vác và đi trước tôi. Cũng nhờ kinh nghiệm đó tôi biết thương cảm với các môn đệ Chúa đang sống xung quanh tôi.
5.
Khi tôi cầu nguyện với Chúa và xin vâng phục ý Chúa, tôi vẫn còn sợ, nhưng tôi được hạnh phúc, một thứ hạnh phúc có sức an ủi rất nhiều.
Như Chúa Giêsu xưa trong khi sợ hãi mà cầu nguyện, đã được thiên thần hiện đến ủi an và thêm sức cho, thì tôi cũng được phần nào như thế. Được ủi an từ nhiều phía và bằng nhiều cách. Chứng tỏ rằng: Người môn đệ Chúa trên đường vác thập giá mà sợ hãi, và được thêm sức nhờ được nâng đỡ ủi an, thì đó chính là sự khiêm nhường, một điều rất cần trong chương trình cứu độ.
6.
Với kinh nghiệm trên đây, tôi được Chúa cho thấy sự thực này: Người truyền giáo muốn thực sự theo Chúa để cứu các linh hồn, sẽ cảm thấy trong mình hai lực lượng vô hình xung khắc nhau.
Một bên là khuynh hướng thích bám vào hoạt động với những thành công, gây thanh thế, thích tự hào với vẻ dấn thân với những kết án bên này, tố cáo bên kia, thích thắng thế với những thành tích con số bề ngoài. Khuynh hướng này dễ pha nhiều chất kiêu ngạo.
Một bên là khuynh hướng thích ở trong Chúa với những vâng phục thánh ý âm thầm, thích phục vụ với những thánh giá thấm đậm khiêm nhường, tha thứ và yêu thương, thích chôn vùi mình là của lễ với những việc như hạt lúa thối đi dưới bùn đất. Khuynh hướng này ẩn tàng hương thơm khiêm nhường.
Hai khuynh hướng vô hình trên đây đều mạnh. Phải nhờ ơn Chúa, khuynh hướng thứ hai mới trở thành sức mạnh truyền giáo có sức gieo hạt giống Nước Trời là tình yêu vào những nơi và những người mà tôi được cùng chung sống hôm nay.
7.
Tôi xác tín là phải nhờ ơn Chúa, thì khuynh hướng thứ hai trong chính trong tôi mới thực sự có sức đổi mới được con người cũ của tôi.
Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu đã nhiều lần cảnh báo là quỷ Satan, kẻ thù độc ác, luôn tìm cách gieo cỏ lồng vực vào ruộng lúa tốt. Quỷ Satan cũng đang làm chuyện đó. Bởi vì hiện nay không thiếu người được quỷ Satan dùng để gieo vào Hội Thánh sự kiêu căng trong nhiều hình thức đạo đức.
8.
Hãy khiêm nhường và hãy khiêm nhường. Tôi nghĩ tới sự khiêm nhường của Đức Mẹ.
Suốt đời Mẹ là lời “Xin vâng”. Xin vâng của Mẹ là để Chúa làm.
Điều mà Mẹ dạy tôi nhiều hơn hết là tôi hãy biết sợ cái tôi kiêu ngạo trong tôi.
Điều mà Mẹ dạy tôi hãy làm trong giờ hấp hối là hãy khiêm tốn xin Chúa xót thương, chứ không hề dám cậy vào công phúc nào của tôi cả.
Điều mà Mẹ dạy tôi hãy làm hằng ngày suốt đời cũng là hãy khiêm tốn xin Chúa xót thương, chứ không dám cậy dựa chút nào vào những thành tích gọi là tốt lành của tôi, nếu có.
9.
Không hiểu tại sao, thời gian này, tôi hay nghĩ tới Đức Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II và Đức Cố Hồng Y Phanxicô Nguyễn Văn Thuận.
Có thể là thời gian này tôi đang suy yếu về mọi mặt. Trong đau đớn, tôi tìm đến hai người bạn thánh của tôi. Tôi tìm đến các ngài, như trước đây tôi vẫn tìm đến các ngài, khi các ngài còn tại thế.
Tôi nhớ lại một điều, mà hai người bạn thánh đã in vào lòng tôi, đó là: Cuộc đời người môn đệ Chúa, tuy đầy khổ đau, nhưng cũng vẫn được ủi an và hạnh phúc, khi biết khiêm nhường cậy tin vào lòng thương xót Chúa, theo gương Đức Mẹ, để góp phần vào việc cứu các linh hồn, nhờ mầu nhiệm thập giá.
10.
Chút chia sẻ trên đây được viết ra như một lời cảm tạ dâng lên Chúa và Mẹ Maria.
Nó cũng là một lời nhớ ơn gởi tới tất cả mọi người đã đỡ nâng tôi.
Nó cũng là một nốt nhạc nhỏ trong bài ca “vinh dự của chúng ta là thập giá Đức Kitô”.
Nó cũng là một lời cầu nguyện, xin Chúa không ngừng cứu tôi khỏi tính kiêu căng, để biết vâng phục ý Chúa trong công cuộc Chúa cứu con người tại Việt Nam hôm nay.
Lạy Chúa, xin đừng bỏ con. Con xin phó dâng linh hồn con trong tình yêu thương xót của Chúa.
Long Xuyên, ngày 14.3.2016.
+ GB. Bùi Tuần