Thiên Chúa Giàu Lòng Yêu Thương

Suy niệm Tin Mừng Gioan (3, 14-21)

trích đọc vào Chúa Nhật 4 mùa Chay

Một người mẹ goá bụa, ngày ngày thức khuya dậy sớm buôn bán tất bật nuôi cả gia đình gồm bảy miệng ăn.

Tối hôm ấy, bà vội vã phóng xe máy về nhà cho kịp nấu cơm tối cho đoàn con; bất thần, đèn pha xe máy bị hỏng khiến bà không nhìn thấy chiếc xe bò chở đầy những cây tre dài đang di chuyển cùng chiều trước mặt; hậu quả là chiếc xe máy chở bà lao vào các ngọn tre nhọn hoắt. Đôi mắt bà bị hai ngọn tre chọc thủng, máu tuôn ra đầm đìa. Bà liền được đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Sáu người con khôn lớn của bà vội đến bệnh viện thăm mẹ. Thấy mẹ bị tai nạn hết sức thương tâm, đứa nào cũng nức nở sụt sùi.

Vị bác sĩ điều trị thấu hiểu bao nỗi gian truân mà người mẹ này đã cam chịu đêm ngày để nuôi dạy sáu người con trong mấy chục năm qua và ông nghĩ rằng công lao của bà đáng được đoàn con đáp đền cân xứng, nên đề nghị rằng nếu có ai trong họ hiến cho mẹ một con mắt, chỉ một con mắt thôi, thì ông có thể lấy con mắt của người cho để thay vào cho người mẹ. Như thế, người mẹ sẽ thoát cảnh mù loà và có thể tiếp tục làm ăn buôn bán nuôi cả đoàn con.

Khi nghe lời đó, cả sáu người con đều cúi đầu thinh lặng. Dù biết công lao mẹ dành cho mình như trời như biển, nhưng không một đứa con nào có đủ yêu thương để hiến cho mẹ, dù chỉ một con mắt của mình.

Không trách sáu người con trên đây, vì xét lại bản thân mình, mấy ai trong chúng ta có đủ yêu thương để có thể hiến cho người thân một con mắt của mình?

Chúa Giê-su hiến thân chết cho nhân loại

Vậy mà có một Đấng không những trao hiến một phần thân thể, mà còn hy sinh cả thân xác và mạng sống mình, không chỉ hy sinh cho những người thân, mà còn cho cả loài người bội bạc và tội lỗi. Đó là Ngôi Hai Thiên Chúa, Đấng nộp mình chịu chết treo trên thập giá để cứu sống muôn người, như đã được báo trước qua chuyện con rắn đồng sau đây:

Thời ấy, trong hành trình bốn mươi năm trong hoang địa, có lần dân Do-Thái phải lâm cảnh đói khát trầm trọng nên kêu trách Thiên Chúa và Mô-sê. Thế là có nhiều rắn lửa xuất hiện cắn chết nhiều người. Trước nguy cơ đó, dân Do-thái chạy đến kêu cứu Mô-sê. Thiên Chúa truyền cho ông Mô-sê đúc một con rắn đồng, treo lên trụ cờ cao, hễ ai bị rắn cắn mà nhìn lên rắn đồng thì được cứu sống (Ds 21,4-9).

Sau này, để cứu nhân loại tội lỗi khỏi kiếp sống điêu linh và khỏi phải chết đời đời, thay vì dùng “liệu pháp” rắn đồng như hôm xưa trong sa mạc, Thiên Chúa Cha phải cho Con Một Ngài chịu chết treo trên thập giá làm phương dược cứu chữa muôn dân. Chúa Giê-su bày tỏ cho ta biết việc này như sau:

“Như ông Mô-sê đã giương cao con rắn trong sa mạc, Con Người cũng sẽ phải được giương cao như vậy,để ai tin vào Ngài thì được sống muôn đời” (Ga 3,14).

Thế là vì yêu thương con người quá đỗi, Thiên Chúa Cha đã cho Con Một yêu quý của Ngài chết thay cho thế gian. Vì yêu thương nhân loại không bờ bến, Chúa Giê-su trao ban cả thân xác và mạng sống Ngài để đổi lấy sự sống cho muôn dân.

Tuy nhiên, tình yêu của Thiên Chúa chưa dừng lại ở đó mà còn vươn cao hơn. Không những chỉ trao ban Con Một chết thay cho chúng ta mà thôi, Thiên Chúa Cha còn cho chúng ta được sống lại với Chúa Giê-su, cùng lên trời, cùng ngự trị với Đức Giê-su trên cõi trời.

Thánh Phao-lô, qua thư gửi tín hữu Ê-phê-sô (được đọc trong Thánh Lễ hôm nay) nhắc chúng ta điều đó: “Thiên Chúa giàu lòng thương xót và rất mực yêu mến chúng ta, nên dầu chúng ta đã chết vì sa ngã, Ngài cũng đã cho chúng ta cùng sống lại và cùng ngự trị với Đức Ki-tô Giê-su trên cõi trời”  (Ephêsô 2, 4-6).

Lạy Chúa Giê-su,

Chúng con là những tên tử tội đáng phải trầm luân muôn đời vì tội lỗi của mình, thế nhưng Chúa đã chết thay cho chúng con, thứ tha cho chúng con muôn vàn tội lỗi, ban cho chúng con được hưởng đời sống mới, rồi lại đưa chúng con lên trời để “cùng ngự trị với Chúa trên cõi trời” (Ephêsô 2, 6).

Xin cho chúng con cảm nhận thật sâu sắc tình yêu vô biên của Chúa, để sống xứng đáng với tình yêu đó và đừng để công trình cứu chuộc của Chúa hoá ra vô hiệu nơi chúng con.

Linh mục Inhaxiô Trần Ngà