Vô Nhiễm Nguyên Tội

Vì Người đã đoái thương nhìn đến phận hèn tỳ nữ; 

Vậy, từ nay, mọi đời sẽ gọi tôi là hồng phúc. 

Vì Ðấng Toàn Năng đã làm cho tôi những việc trọng đại, Danh Người là Thánh!

Luca 1:48-49

Tín điều Ðức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội là một trong những tín điều khó chấp nhận nhất đối với những người ngoài Công Giáo. Tín điều này bị hiểu lầm thường xuyên nhất, và nhiều khi bị lẫn lộn với việc Chúa Giêsu thụ thai đồng trinh. Có một số người coi đó là tôn vinh Ðức Maria lên bậc nữ thần.  Những người khác lại cho là đi ngược lại với Thánh Kinh.  Lại có người cho đó là học thuyết của loài người, vì ÐTC Piô IX công bố tín điều này gần đây trong năm 1854.

Theo Giáo Lý Công Giáo (GLCG):

“Qua nhiều thế kỷ Hội Thánh càng ngày càng nhận thức rằng Ðức Maria được Thiên Chúa ban cho ‘đầy ơn phúc’ (Lc 1:28), đã được cứu độ ngay từ giây phút Mẹ được thụ thai.  Ðó là tín điều Vô Nhiễm Nguyên Tội, như Ðức Giáo Hoàng Piô IX công bố năm 1854: ‘Ðức Trinh Nữ Maria, ngay từ giây phút thụ thai đầu tiên, bằng một ân sủng và đặc ân duy nhất của Thiên Chúa Toàn Năng, và nhờ công nghiệp của Ðức Giêsu Kitô, Ðấng Cứu Ðộ nhân loại, đã được bảo toàn khỏi bị nhiễm mọi vết nhơ của Tội Tổ Tông’” [GLCG 491].

Thiên Chúa mời gọi chúng ta trở nên dưỡng tử của Ngài và thông phần vào sự sống đời đời (Romans 8:12-25). Ân sủng là sự trợ giúp nhưng không và vô điều kiện Thiên Chúa ban cho chúng ta để đáp lại lời mời gọi của Ngài (GLCG 1996; 1 Corinthians 15:10).  Ðặc biệt là Ơn Thánh Hóa là một hồng ân Thiên Chúa ban làm cho linh hồn chúng ta nên hoàn thiện để chúng ta có thể ở với Ngài và hoạt động bởi tình yêu Ngài (GLCG 2000; Titus 3:7). Trái lại, tội lỗi, là sự chối bỏ Thiên Chúa và ơn gọi của Ngài qua việc chúng ta cố tình bất phục tùng (GLCG 386; Romans 6:11-23), trong khi đó Tội Tổ tông là sự mất Ơn Thánh Sủng vì tội Ađam (GLCG 396; Romans 5:12-21).  Ðức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội là một hồng ân đặc biết Thiên Chúa giữ gìn Mẹ khỏi tội Tổ Tông và khuynh hướng phạm tội. Ðức Mẹ luôn luôn có Ơn Thánh Sủng.  Nhờ Ơn Thiên Chúa, suốt đời Mẹ không bao giờ phạm tội riêng (GLCG 439).

Một số Kitô hữu có thể cho rằng tín điều này làm cho Ðức Maria thành nữ thần. Những người này bằng cách nào đó đã lầm lẫn việc không có tội với thần tính.  Ađam và Evà là loài người, nhưng không phạm tối gì cả trước khi sa ngã.  Mỉa mai thay tội của Ađam là cố trở nên thần thánh (STK 3:5).  Các thiên sứ ở trên Thiên Ðàng dù chỉ là tạo vật, nhưng cũng không có tội (2Phr 2:4).  Cũng thế, hồng ân Chúa ban cho Ðức Maria không làm cho Mẹ trở nên thần thánh, nhưng giúp Mẹ luôn đáp lại lời mời gọi của Thiên Chúa.

Có người khác lại cho rằng Ðức Maria, nếu thật sự không phạm tội, thì không cần đến Ðấng Cứu Chuộc.  Thật sự trong kinh Ngợi Khen, Ðức Maria thú nhận rằng Thiên Chúa là Ðấng Cứu Ðộ Mẹ (Lc 1:47).  Theo tín điều này thì Ðức Maria được cứu chuộc bằng sự áp dụng trước chứ không bằng ơn tha tội.  Chúng ta được cứu độ nhờ ơn tha tội, vì chúng ta tội lỗi.  Nhưng bằng cách áp dụng trước công nghiệp của Ðức Kitô, Thiên Chúa cứu Ðức Maria trước khi Mẹ sa vào vũng lầy tội lỗi.  Thí dụ, một đứa trẻ có thể được cứu khỏi chết đuối sau khi ngã xuống hồ tắm.  Nó cũng có thể được cứu khỏi chết đuối bằng cách được giữ lại trước khi rơi xuống hồ.  Ơn Cứu Ðộ của chúng ta là “thuốc chữa bệnh,” nhưng Ơn Cứu Ðộ của Mẹ giống như “thuốc ngừa.”  Mẹ luôn luôn được ngăn ngừa khỏi tội lỗi, ngay cả tội nhẹ
(GLCG 493).  Ðây là cách cứu độ hoàn hảo nhất.

Có người dùng câu “tất cả mọi người đều có tội” trong Roma 3:23 để chống lại tín điều này. “Tất cả” ở đây không nhất thiết phải gồm hết mọi người.  Ðương nhiên là không kể Chúa Giêsu (1 Phr 2:22).  Nếu không thì Roma 3:24 phải ám chỉ rằng tuyệt đối tất cả đều được nên công chính, kể cả những người không có đức tin, như thế thì Hỏa Ngục bị bỏ trống.  Cũng trong đọan đó, Thánh Phaolô viết rằng “không ai công chính, không, không một ai” [Romans 3:10]. Nhưng ở những nơi khác ông Noe, Ðaniel, Gióp (EZechariah 14:14,20), Dacaria, và Êlidabeth (Luke 1:6) được nói là công chính.  Thánh Phaolô không có ý nói rằng “tuyệt đối không có ai” mà nhấn mạnh tính cách phổ quát của tội lỗi cho cả người Do Thái lẫn Dân Ngoại.  Dầu câu này áp dụng cho chúng ta, nó không áp dụng cho Chúa Giêsu hay Ðức Maria.  Về một vấn đề liên quan đến việc Ðức Maria dâng “Lễ đền tội” trong Luca 2:24 để làm tròn Lề Luật. Nhiệm vụ này không chứng minh rằng Mẹ có tội, nhưng minh chứng đức vâng lời của Mẹ.  Tương tự như thế, Chúa Giêsu đã đến nhận “phép rửa sám hối” của Thánh Gioan  mặc dầu Người vô tội.

Câu Thánh Kinh chính đề ra giáo điều này là lời chào của Thiên Sứ Gabriel với Ðức Mẹ Maria:

“Kính Chào, Ðấng Ðầy Ơn Phúc (kecharitomene), Chúa ở cùng Bà” [ Luca 1:28].

Chữ Hy Lạp, kecharitomene, là động tính từ quá khứ thể thụ động của động từ charitoo của Hy Lạp, có nghĩa là ân sủng hay ân huệ. Thì quá khứ chỉ một việc đã hoàn thành hay viên mãn. Có thể được dịch là “được ân sủng hoàn toàn” hay “đầy sủng ái.”  Thánh Giêrônimô ở thế kỷ thứ tư dịch sang La Tinh là gratia plena, hat “đầy ơn phúc.”  Ngay một số Thánh Kinh Tin Lành dịch là “highly favored one – Ðấng được sủng ái nhất” (NIV &KJV). Trong câu này Thiên Sứ Gabriel thay vì chào Mẹ là “Chào Maria,” lại chào là “Kính chào, Ðấng Ðầy Ơn Phúc.”  Thiên sứ Gabriel dùng động tính từ này như một danh xưng hay tước hiệu để gọi Mẹ.  Trong TÐCV 6:8, Thánh Têphanô cũng được nói là “đầy ơn sủng – full of grace” theo bản RSV, nhưng câu này được dùng như một tĩnh từ, chứ không phải một tước hiệu.  Ðức Maria được gọi là “Ðấng Ðầy Ơn Phúc,” bao gồm cà Ơn Thánh Sủng.  Ân sủng ngươc lại với tội lỗi (Romans 5:21).  Câu này có thể không chứng minh tín điều Vô Nhiễm Nguyên Tội, nhưng phải là một lời chào kỳ lạ.  Nơi khác trong Thánh Kinh, bà Êlidabeth, qua sự linh hứng của Thánh Thần, đã tuyên xưng Ðức Maria:

“Em có phúc hơn mọi người nữ, và phúc thay người con em đang cưu mang.” [Luca 1:42].

Trong sự song song thi vị này, hồng phúc Thiên Chúa ban co Ðức Maria được so sánh với hồng phúc trên Con Mẹ – người con Mẹ đang cưu mang. Chúa Giêsu có phúc trong bản tính nhân loại bởi không có tội (DT 4:15) ngay từ khi trong lòng Mẹ.  Ðức Maria được Thiên Chúa chúc phúc như là Mẹ Con của Ngài và trong việc Mẹ được thoát khỏi tội lỗi.

Tín điều Vô Nhiễm Nguyên Tội được khai triển cách tiệm tiến qua nhiều kỷ nguyên.  Có những chân lý của Thiên Chúa phải mất nhiều thời gian chúng ta mới hiểu đươc trọn vẹn. Sự khai triển này có thể được bắt nguồn từ Lời Thiên Chúa nói với con rắn:

“Ta sẽ đặt mối thù giữa mi và người phụ nữ, và giữa miêu duệ mi và miêu duệ bà; Người sẽ đạp giập đầu mi, và mi sẽ làm trầy gót chân Người” [STK 3:15].

Câu này được coi như lời hứa về Ðấng Cứu Ðộ. “Người” và “miêu duệ bà” nói về Ðức Kitô. “Người phụ nữ” chỉ bà Evà, nhưng áp dụng đúng hơn cho Ðức Maria (Ga 19:26). Cảnh Truyền Tin của Thánh Luca (Lc 1:26-38,42) có vẻ để đối chiếu với cảng Evà và con rắn (STK3:1-7): Maria đối lại với Evà, Gabriel đối lại với satan (KH 12:9) như là con rắn.  Con trong lòng đối với trái cây.  Trong Roma 5:14 và 1 Corinthians 15:44-49, Thánh Phaolô nhìn thấy Ðức Kitô như một Ađam mới.  Cũng một cách ấy, Thánh Justin Tử Ðạo trong năm 155 sau CN đã thấy Ðức Maria như Evà Mới: “Vì Evà, là một trinh nữ không tỳ vết, đã mang thai lời của con rắn, sinh ra sự bất phục tùng và sự chết.  Nhưng Trinh Nữ Maria đã nhận được đức tin và niềm vui… và bởi Mẹ, Chúa Giêsu được sinh ra.” [Ðối thoại với Tryphô 100].  Thánh Irênê trong năm 190 trước CN đã viết:  “Evà đã là … căn nguyên của sự chết…; cho nên Ðức Maria cũng…trở nên căn nguyên của Ơn Cứu Ðộ, cho chính Mẹ và toàn thể nhân loại… Cái nút bất phục tùng của Evà đã được cởi ra bởi sự phục tùng của Ðức Maria.  Bởi vì điều gì mà Evà cột chặt lại vì không tin, thì điều đó Ðức Trinh Nữ Maria đã giải thoát qua đức tin” [Chống Lạc Giáo III, 22:4).  Ðức Chúa Giêsu Kitô như một Ađam mới đã sửa lại tội của Ađam bằng Thánh Giá của Người, trong khi Ðức Maria như Evà Mới đã hủy bỏ tội bất phục tủng của Evà bằng cách xin vâng với Thiên Chúa (Lc 1:38).
Khoảng năm 360, Thánh Ephraem người Syrialà người đầu tiên đã viết một cách rõ ràng về sự vô tội của Ðức Maria.  Ngài thấy Ðức Maria như là một bản sao của Evà trước khi sa ngã: Mẹ “đã vô tội như Evà trước khi sa ngã, một trinh nữ xa cách nhất khỏi mọi vết nhơ tội lỗi, thánh thiên hơn cả các Seraphim.”  Các Giáo Phụ Ðông Phương cũng gọi Ðức Maria là “Ðấng Hoàn Toàn Thánh Thiện” (Panagia) và tuyên xưng Mẹ: “không vướng mắc một vết nhơ tội lỗi nào, như là được tạo thành bởi Chúa Thánh Thần và được thành một tạo vật mới” [GLCG 493].  Tiếc thay có những kẻ đi quá xa như lạc giáo Pelagiô muốn dùng Ðức Maria để chứng minh “quan niệm vô tội”của họ.  Ðiều này tạo nên những phản ứng tiêu cực.  Ở Ðông Phương, Lễ Ðức Maria chịu thai đã được cử hành từ thế kỷ thứ bảy.  Ðến thế
kỷ thứ 12, người ta đã công nhận cách rõ ràng là Ðức Maria, giống như Evà trước khi sa ngã, không vướng mắc tội lỗi, ngay cả trong giây phút đầu tiên của đời Mẹ, tức là khi thụ thai.  Lời chào kỳ lạ của Thiên Sứ Gabriel (Lc 1:28) bắt đầu có ý nghĩa nhiều hơn.  Thánh Bernađô và Thánh Thôma Aquina có những bất đồng về thần học, nhưng vào thế kỷ thứ 14, Gioan Duns Scôtô đã giải toả những sự bất đồng này.  Sau cùng vào năm 1854, ÐTC Piô IX đã chính thức xác nhận niềm tin cổ thời này bằng ngôn từ chính xác.

Ðức Maria không vướng mắc tội lỗi nhờ một ân huệ đặc biệt của Thiên Chúa chứ không vì Mẹ có công hay có quyền riêng.  Dầu chúng ta có ý chí tự do, khuynh hướng tội lỗi làm cho chúng ta dễ phạm tội (Romans 7:15-25), trong khi ân huệ của Ðức Maria làm cho Mẹ hướng về Thiên Chúa.  Giống như chúng ta, Mẹ cần Cứu Ðộ, nhưng Thiên Chúa Toàn Năng đã cứu Mẹ ngay khi thụ thai bằng việc áp dụng
trước công nghiệp của Con Mẹ.  Mẹ không cần phải không có tội vì Chúa Giêsu không có tội.  Mẹ của Mẹ cũng không cần phải không có tội.  Thiên Chúa Cha đơn thuần ban cho Ðức Maria một đặc ân làm Mẹ Con Một Ngài (Galatians 1:14,18).  Ðối với Thiên Chúa không có gì là không thể được (Lc 1:37), Ngài là Ðấng không bị giới hạn bởi thời gian.  Như tu sĩ Eadmer, người Anh, lý luận rằng: “Thiên Chúa có thể làm điều ấy; Thiên Chúa nên làm điều ấy; nên Thiên Chúa đã làm điều ấy.”

Phaolô Phạm Xuân Khôi

dịch từ: A Catholic Response, Inc., P.O. Box 84272 , Lincoln, NE 68501

Romans 8:12-25
View in: NAB
12Therefore, brethren, we are debtors, not to the flesh, to live according to the flesh.
13For if you live according to the flesh, you shall die: but if by the Spirit you mortify the deeds of the flesh, you shall live.
14For whosoever are led by the Spirit of God, they are the sons of God.
15For you have not received the spirit of bondage again in fear; but you have received the spirit of adoption of sons, whereby we cry: Abba (Father).
16For the Spirit himself giveth testimony to our spirit, that we are the sons of God.
17And if sons, heirs also; heirs indeed of God, and joint heirs with Christ: yet so, if we suffer with him, that we may be also glorified with him.
18For I reckon that the sufferings of this time are not worthy to be compared with the glory to come, that shall be revealed in us.
19For the expectation of the creature waiteth for the revelation of the sons of God.
20For the creature was made subject to vanity, not willingly, but by reason of him that made it subject, in hope:
21Because the creature also itself shall be delivered from the servitude of corruption, into the liberty of the glory of the children of God.
22For we know that every creature groaneth and travaileth in pain, even till now.
23And not only it, but ourselves also, who have the firstfruits of the Spirit, even we ourselves groan within ourselves, waiting for the adoption of the sons of God, the redemption of our body.
24For we are saved by hope. But hope that is seen, is not hope. For what a man seeth, why doth he hope for?
25But if we hope for that which we see not, we wait for it with patience.
1 Corinthians 15:10
View in: NAB
10But by the grace of God, I am what I am; and his grace in me hath not been void, but I have laboured more abundantly than all they: yet not I, but the grace of God with me.
Titus 3:7
View in: NAB
7That, being justified by his grace, we may be heirs, according to hope of life everlasting.
Romans 6:11-23
View in: NAB
11So do you also reckon, that you are dead to sin, but alive unto God, in Christ Jesus our Lord.
12Let no sin therefore reign in your mortal body, so as to obey the lusts thereof.
13Neither yield ye your members as instruments of iniquity unto sin; but present yourselves to God, as those that are alive from the dead, and your members as instruments of justice unto God.
14For sin shall not have dominion over you; for you are not under the law, but under grace.
15What then? Shall we sin, because we are not under the law, but under grace? God forbid.
16Know you not, that to whom you yield yourselves servants to obey, his servants you are whom you obey, whether it be of sin unto death, or of obedience unto justice.
17But thanks be to God, that you were the servants of sin, but have obeyed from the heart, unto that form of doctrine, into which you have been delivered.
18Being then freed from sin, we have been made servants of justice.
19I speak an human thing, because of the infirmity of your flesh. For as you have yielded your members to serve uncleanness and iniquity, unto iniquity; so now yield your members to serve justice, unto sanctification.
20For when you were the servants of sin, you were free men to justice.
21What fruit therefore had you then in those things, of which you are now ashamed? For the end of them is death.
22But now being made free from sin, and become servants to God, you have your fruit unto sanctification, and the end life everlasting.
23For the wages of sin is death. But the grace of God, life everlasting, in Christ Jesus our Lord.
Romans 5:12-21
View in: NAB
12Wherefore as by one man sin entered into this world, and by sin death; and so death passed upon all men, in whom all have sinned.
13For until the law sin was in the world; but sin was not imputed, when the law was not.
14But death reigned from Adam unto Moses, even over them also who have not sinned after the similitude of the transgression of Adam, who is a figure of him who was to come.
15But not as the offence, so also the gift. For if by the offence of one, many died; much more the grace of God, and the gift, by the grace of one man, Jesus Christ, hath abounded unto many.
16And not as it was by one sin, so also is the gift. For judgment indeed was by one unto condemnation; but grace is of many offences, unto justification.
17For if by one man's offence death reigned through one; much more they who receive abundance of grace, and of the gift, and of justice, shall reign in life through one, Jesus Christ.
18Therefore, as by the offence of one, unto all men to condemnation; so also by the justice of one, unto all men to justification of life.
19For as by the disobedience of one man, many were made sinners; so also by the obedience of one, many shall be made just.
20Now the law entered in, that sin might abound. And where sin abounded, grace did more abound.
21That as sin hath reigned to death; so also grace might reign by justice unto life everlasting, through Jesus Christ our Lord.
Romans 3:10
View in: NAB
10As it is written: There is not any man just.
Zechariah 14:14,20
View in: NAB
14And even Juda shall fight against Jerusalem: and the riches of all nations round about shall be gathered together, gold, and silver, and garments in great abundance.
20In that day that which is upon the bridle of the horse shall be holy to the Lord: and the caldrons in the house of the Lord shall be as the phials before the altar.
Luke 1:6
View in: NAB
6And they were both just before God, walking in all the commandments and justifications of the Lord without blame.
Romans 5:21
View in: NAB
21That as sin hath reigned to death; so also grace might reign by justice unto life everlasting, through Jesus Christ our Lord.
1 Corinthians 15:44-49
View in: NAB
44It is sown a natural body, it shall rise a spiritual body. If there be a natural body, there is also a spiritual body, as it is written:
45The first man Adam was made into a living soul; the last Adam into a quickening spirit.
46Yet that was not first which is spiritual, but that which is natural; afterwards that which is spiritual.
47The first man was of the earth, earthly: the second man, from heaven, heavenly.
48Such as is the earthly, such also are the earthly: and such as is the heavenly, such also are they that are heavenly.
49Therefore as we have borne the image of the earthly, let us bear also the image of the heavenly.
Romans 7:15-25
View in: NAB
15For that which I work, I understand not. For I do not that good which I will; but the evil which I hate, that I do.
16If then I do that which I will not, I consent to the law, that it is good.
17Now then it is no more I that do it, but sin that dwelleth in me.
18For I know that there dwelleth not in me, that is to say, in my flesh, that which is good. For to will, is present with me; but to accomplish that which is good, I find not.
19For the good which I will, I do not; but the evil which I will not, that I do.
20Now if I do that which I will not, it is no more I that do it, but sin that dwelleth in me.
21I find then a law, that when I have a will to do good, evil is present with me.
22For I am delighted with the law of God, according to the inward man:
23But I see another law in my members, fighting against the law of my mind, and captivating me in the law of sin, that is in my members.
24Unhappy man that I am, who shall deliver me from the body of this death?
25The grace of God, by Jesus Christ our Lord. Therefore, I myself, with the mind serve the law of God; but with the flesh, the law of sin.
Galatians 1:14,18
View in: NAB
14And I made progress in the Jews' religion above many of my equals in my own nation, being more abundantly zealous for the traditions of my fathers.
18Then, after three years, I went to Jerusalem, to see Peter, and I tarried with him fifteen days.