Yêu Mến Và Phụng Sự Chúa Nơi Tha Nhân

Hôm nọ, có người đàn ông đem đến cho tôi một tượng chuộc tội khá lớn. Bàn tay Chúa Giê-su chịu đóng đinh bị sút ra khỏi thanh ngang của cây thánh giá. Ông nhờ tôi đóng lại cây đinh bị sút để tượng Chúa Giê-su chịu nạn được gắn chặt trở lại vào thập giá như trước đây.

Tôi hỏi ông: “Một việc đơn giản như thế, sao ông không tự làm lấy, đem đến nhờ tôi làm gì mất công.” Ông trả lời: “Tôi không dám đóng đinh Chúa, sợ xúc phạm đến Người.”

Vậy mà mấy tuần sau, ông nầy lại vác rựa chém người hàng xóm, may có người can ngăn kịp thời, nếu không thì ông ta đã chém chết một hình tượng sống động của Thiên Chúa.

* * *

Nhiều người cung kính cúi đầu trước tượng ảnh thánh và không bao giờ dám xúc phạm đến ảnh tượng thánh do tay người phàm làm ra, nhưng lại ngang nhiên xỉ vả, mắng chửi, đánh đập những người chung quanh là hình tượng sống động của Thiên Chúa do chính Ba Ngôi Thiên Chúa dựng nên mà không áy náy lương tâm.

Sở dĩ như thế cũng chỉ vì người ta không nhận ra những người đang sống chung quanh mình là những hình tượng sống động của chính Thiên Chúa. Những hình tượng sống động nầy vẫn đáng trọng hơn những bức tượng bằng thạch cao, bằng gỗ đá… do tài năng con người tạo nên.

Chúng ta thử so sánh: bức tượng Đức Mẹ hay thánh Giu-se bằng thạch cao trên cung thánh nầy và những người đang chung sống chung quanh ta, bên nào trọng hơn.

Chắc chắn nhiều người sẽ bảo rằng: tượng Đức Mẹ trên cung thánh trọng hơn các bà các cô đang ngồi trong nhà thờ nầy. Tôi cho rằng nói như vậy không đúng. Thật ra, các bà các cô, các ông ngồi trong nhà thờ nầy trọng hơn tượng Đức Mẹ hay tượng các thánh. Tại sao?

– Thứ nhất là vì: Tượng Đức Mẹ chỉ là hình ảnh của Đức Mẹ, do bàn tay người phàm tạo ra bằng thạch cao, bằng gỗ đá, không có linh hồn, không có sự sống; trong khi những con người chung quanh ta đây là hình ảnh sống động của Thiên Chúa, có linh hồn, có sự sống, có trí khôn, do chính Ba Ngôi Thiên Chúa dựng nên theo hình ảnh Chúa.

– Thứ hai: Chúa Giê-su lập bí tích Thánh Tẩy (rửa tội) để tháp nhập ta vào thân mình Chúa như cành nho tháp vào thân nho, như bàn tay nối liền cơ thể, để ta được trở thành phần thân thể của Chúa Giê-su. Các bức tượng thánh không được vinh dự đó.

– Thứ ba: Chúa Giê-su lập bí tích Thánh Thể để ban Thịt Máu Người cho chúng ta, để chúng ta được nên cùng máu thịt với Người, được tiếp nhận sự sống đời đời của chính Người thông ban. Các bức tượng thánh không được vinh dự như thế.

– Thứ tư: Thiên Chúa Ba Ngôi còn ngự trị trong tâm hồn ta như trong đền thờ cao quý của Chúa. Các bức tượng thánh không được ân huệ lớn lao đó.

– Thứ năm: Mai đây, các bức tượng thánh sẽ bị mai một theo thời gian, còn chúng ta sẽ được Chúa cho lên thiên đàng hưởng phúc trường sinh với Chúa. Không một bức tượng thánh nào được diễm phúc lớn lao như thế.

Nói như thế không phải là xem thường ảnh tượng thánh nhưng để nhấn mạnh rằng nếu chúng ta tôn kính và không bao giờ dám xúc phạm ảnh đến ảnh tượng thánh, thì chúng ta cũng phải đối xử y như thế đối với anh chị em chung quanh.

Qua bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giê-su khẳng định với chúng ta rằng mọi người chung quanh chúng ta, dù bần cùng cơ cực, dù đau yếu bệnh tật, dù bị tù đày hay bị ruồng bỏ… cũng đều đáng được tôn trọng, đáng được yêu thương và phục vụ vì họ là hiện thân của Chúa Cứu Thế, là phần thân thể của Chúa Giê-su.

Những ai cho người đói khát đang lang thang trên các vỉa hè một bát cơm thì Chúa Giê-su nói là họ đã cho Người ăn, vì người đói khát đó cũng chính là Chúa; những ai cho người rách rưới một tấm áo thì Chúa Giê-su nói là họ đã cho Người mặc, vì người rách rưới đó cũng chính là Chúa… Như thế, Người dạy rằng mọi kẻ quanh chúng ta là hiện thân của Người, làm gì cho họ là làm cho chính Chúa.

Nếu hôm nay chúng ta chửi mắng, chà đạp, gây buồn phiền đau khổ cho những người chung quanh thì đến ngày ra trước toà phán xét, Chúa Giê-su sẽ phán với chúng ta rằng: “Hỡi quân bị nguyền rủa kia, hãy đi cho khuất mắt Ta mà vào chốn cực hình dành sẵn cho ma quỷ và các thần ác, vì xưa kia ngươi đã đánh đập, chửi mắng, xỉ nhục Ta…”

Bấy giờ chúng ta sẽ biện bạch rằng: “Lạy Chúa, Chúa phán xét như vậy thật là oan cho con, vì có đời nào con dám đánh đập, chửi mắng hay xúc phạm đến Chúa!”

Chúa Giê-su sẽ trả lời rằng: “Những lúc các ngươi làm điều đó cho các anh em bé mọn của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta.”

Hôm xưa, khi ông Sao-lê (tức là thánh Phao-lô khi chưa trở thành tông đồ của Chúa) hăm hở tìm bắt những người tin theo Chúa Giê-su tại thành Đa-mát. (Nên nhớ là vào thời điểm đó Chúa Giê-su đã sống lại và lên trời rồi.) Ông bị quật ngã và có tiếng Chúa Giê-su vang lên giữa thinh không: “Sao-lê, tại sao ngươi bắt bớ Ta?”  Phao-lô hết sức kinh hoàng: “Thưa Ngài, Ngài là ai?” Có tiếng từ trời đáp: “Ta là Giê-su mà ngươi đang bắt bớ”. (Cv 22, 6-9). Sự kiện nầy chứng tỏ bắt bớ các ki-tô hữu là bắt bớ Chúa Giê-su.

Thánh Ca-mi-lô Len-li là đấng sáng lập “Hội Dòng Tôi Tớ các bệnh nhân”. Ngài luôn nhìn thấy Chúa Giê-su nơi các bệnh nhân, đến nỗi nhiều lần mang thức ăn cho họ, ngài nghĩ họ là Đức Ki-tô nên nài xin họ ban ơn và tha thứ tội lỗi cho mình. Ngài đứng trước mặt họ với với thái độ cung kính như thể đang ở trước nhan Chúa vậy.

Qua trang Tin Mừng hôm nay, Chúa Giê-su dạy chúng ta bài học tối quan trọng trong đời người môn đệ, đó là phải biết nhận ra Chúa nơi mỗi anh chị em đang sống chung quanh chúng ta và hết lòng yêu thương phục vụ Chúa nơi những người đó.

Đó là cốt tuỷ của giáo lý công giáo. Đó là kim chỉ nam cho đời sống đạo. Đó là chìa khoá mở cho ta vào cửa thiên đàng.

Lm. Inhaxiô Trần Ngà